Editor: May
"Em cũng muốn??" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, nhíu mày với cô.
"Vì sao em không thể nhận a??" Tiểu Thỏ vẻ mặt đương nhiên nhìn anh nói: "Kia, trước kia, anh là anh nước chanh của em, hai người chúng ta đều đi học, anh lại không có công việc thu nhập, em đương nhiên thẹn thùng muốn bao đỏ với anh, về sau thì sao, anh lại đi cao trung của em, làm chủ nhiệm lớp của em, đối mặt với chủ nhiệm lớp của mình, em tự nhiên cũng là thẹn thùng muốn bao đỏ... Nhưng bây giờ không giống nha, anh đã không làm thầy giáo, còn có công việc của mình, em thân là vãn bối của anh... Ừm... Coi như là em gái đi, có phải anh phải cho em tiền mừng tuổi hay không??"
"Ừ, nghe có một chút đạo lý." Trình Chi Ngôn giống như cười mà như không nhìn cô, gật gật đầu, sau đó một đôi mắt trong suốt nhìn cô chậm rãi nói: "Nhưng anh lại không muốn áp chế tuổi em nha, vừa áp chế tuổi, vậy không phải số tuổi của em liền không tăng lên ư?? Anh vẫn đang chờ em vội vàng tròn hai mươi tròn
tuổi đấy..."
"Hãy bớt sàm ngôn đi!! Em không nghe, em không nghe, em không nghe!!" Tiểu Thỏ dùng sức trợn trắng mắt liếc anh một cái, hai tay bịt lấy lỗ tai, lắc đầu giống như trống bỏi, cằn nhằn nói với anh: "Em cứ muốn bao đỏ, cứ muốn tiền mừng tuổi!!"
"..."
Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn cô, cười cười, đứng dậy, đi vào trong phòng.
"Chao ôi, sao anh lại đi, anh không muốn cho tiền mừng tuổi, anh cứ việc nói thẳng đi, sao lại bỏ lại em như vậy??" Tiểu Thỏ mắt thấy thân ảnh càng đi càng xa của anh, nhịn không được liền hô một tiếng với anh.
Hai phút sau, Trình Chi Ngôn cười tủm tỉm cầm lấy một cái bao đỏ, lại đi ra từ trong phòng ngủ.
"Cầm đi." Anh đưa bao đỏ tới trước mặt Tiểu Thỏ, trầm giọng nói.
"A??" Tiểu Thỏ ngẩn ra, nhìn bao đỏ lớn trước mắt, lại có thể quên đưa tay nhận.
"Không phải em là muốn bao đỏ ư sao, cái này là cho em." Trình Chi Ngôn quơ quơ bao đỏ với cô nói.