Trần Tâm Ý trong lòng tràn đầy căm phẫn, trong lúc cô đang định nói tiếp thì khi ngẩng mặt lên, cô lại trông thấy đôi mắt của Trà Trà đỏ hoe, cổ họng cô tựa như bị đông cứng, không thể nào nói tiếp được nữa.
Là một người ngoài cuộc, cô đã tận mắt chứng kiến Trà Trà thích Thẩm Chấp tới nhường nào.
Và đương nhiên cô cảm thấy Trà Trà không đáng bị như vậy.
Thẩm Chấp đối xử với Trà Trà không giống như Trà Trà đối xử với hắn khi yêu hoặc có lẽ là do tính tình của hắn quá xa cách nên cô chưa từng cảm nhận được một chút tình yêu nào từ hắn đối với Trà Trà.
Trà Trà hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhỏ giọng nói: "Thẩm Chấp đã từng tỏ tình với Khương Diệu Nhan rồi sao? Cậu ấy tỏ tình với cậu ta từ khi nào vậy?"
Gương mặt cô trắng nõn, chóp mũi hơi ửng đỏ, che dấu ở sâu trong đôi mắt là nội tâm đang đau đớn của cô.
Trần Tâm Ý xoa xoa gò má của mình rồi nói: "Tớ không có nhớ là hôm nào, nhưng mà tớ thấy Thẩm Chấp hình như rất thích cậu ta.
"
Thẩm Chấp lại tiếp tục gọi điện tới.
Trà Trà trước kia chưa từng cúp bất kỳ cuộc gọi nào của hắn, tin nhắn mà hắn gửi cô vẫn luôn luôn hồi âm nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy cô trực tiếp cúp điện thoại hắn gọi đến.
Tính tình Thẩm Chấp vốn dĩ không phải là tốt, cũng chẳng phải là dạng người sẽ luôn luôn ăn nói khép nép để cầu xin người khác tha thứ.
Điện thoại một lần nữa lại rơi vào im lặng.
Trà Trà nghiêng người nửa nằm nửa ngồi dựa vào bàn, vẻ mặt đờ đẫn, trước kia ở cấp hai cô cũng không có nhìn ra là Thẩm Chấp đối với Khương Diệu Nhan có cái gì không đúng, trùng hợp cũng cùng lúc đó Thẩm Chấp chính miệng nói với cô là hắn thích cô.
Trần Tâm Ý lo lắng nhìn về phía cô, bắt đầu hối hận chính mình liệu vừa rồi có phải là quá lỗ mãng rồi hay không, vội vàng nói: "Trà Trà.
"
Cô lại nói: "Hôm đó Khương Diệu Nhan cũng không có đồng ý với cậu ấy, cho nên cậu cũng không cần quá đau khổ, nhưng tớ vẫn cảm thấy Thẩm Chấp và cậu không hợp để ở cùng nhau.
"
Suy cho cùng Trà Trà cũng chỉ là một cô gái nhỏ, đôi khi cũng sẽ cảm thấy rất mệt mỏi với vẻ mặt lạnh nhạt của bạn trai, cũng sẽ nghĩ đến có nên chia tay hay không.
Nhưng khi gặp nhau thì lại khác.
Thẩm Chấp dịu dàng săn sóc, không khác gì lúc nhỏ, tuy rằng rất ít nói, nhưng lại làm rất nhiều việc cho cô.
Trà Trà cứ như vậy mà chìm đắm trong sự ngọt ngào của hắn ta, càng ngày càng lún sâu hơn.
Trà Trà nói: "Tớ muốn suy nghĩ một chút.
"
Cô thích Thẩm Chấp đã gần bảy năm.
Cô và hắn đã cũng biết nhau mười mấy năm, kỷ niệm với nhau nhiều đến mức không thể nhớ nổi.
Cô thật sự rất thích Thẩm Chấp.
Từ một hạt giống nhỏ, dần dần trưởng thành, chiếm cứ và cắm rễ ở trong lòng cô.
Trà Trà và Thẩm Chấp bắt đầu chiến tranh lạnh.
Chuyện này dường như trước đây chưa từng xảy ra.
Khung thoại wechat của cô cứ hiện đi hiện lại dòng chữ [Chúng ta chia tay đi! ] nhưng khi cô cứ nhập vào rồi lại xoá đi.
Một tuần trôi qua.
Cùng lúc đó hai người bạn cùng phòng cuối cùng cũng thấy có cái gì đó không đúng, sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, ngay lập tức ôm sách dùng cánh tay đụng nhẹ cô một chút, nhẹ nhàng hỏi: "Sao dạo gần đây bọn tớ không thấy buổi tối cậu đi tìm bạn trai thế? Hai người cãi nhau hả?"
Trà Trà đáp: "Không có.
"
Không có cãi nhau.
Thẩm Chấp còn không thèm cãi với cô, mà cô cũng rất ít khi tức giận với hắn.
Vậy nên bây giờ ai trong bọn họ cũng không chịu cúi đầu nhận sai trước.
Du Vãn dường như trong lòng đã hiểu rõ: "Đúng vậy, không thể quá nhường nhịn bạn trai như thế được, dù có cho dù có đẹp trai cũng vậy, cậu đối xử với Thẩm Chấp quá tốt, chắc chắn cậu ta sẽ cảm thấy đó là điều đương nhiên.
"
Không phải Trà Trà lúc nào cũng đến khoa tài chính tìm Thẩm Chấp sao?
Thế nhưng Thẩm Chấp lần nào cũng đuổi Trà Trà về ký túc xá nữ, thật sự quá đáng ghét.
Trà Trà đáp: "Chúng tớ có lẽ sẽ chia tay.
"
Du Vãn vốn cho rằng có lẽ hai người bọn họ chỉ là đơn giản cãi nhau, không nghĩ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến như thế: "Chết tiệt, tại sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Trà Trà trầm mặc vài giây, sau đó đem chuyện xảy ra chiều hôm ấy kể cho Du Vãn.
Du Vãn sau khi nghe xong ngay lập tức hiểu được.
Lại một tuần trôi qua.
Trà Trà nhìn như rất bình thường, cô giống như không có chuyện gì xảy ra cả.
Mỗi ngày đều đúng giờ lên lớp, đúng giờ ăn cơm, mọi thứ hoàn toàn đều giống hệt giờ sinh hoạt của cô hằng ngày.
Nhưng những điều này càng khiến bạn cùng phòng càng cảm thấy lo cho cô hơn.
Du Vãn cùng Trần Tâm Ý lén né tránh cô, thì thầm với nhau.
Du Vãn nói: "Mấy ngày nay ở trong ký túc xá chúng ta cấm nhắc tới tên Thẩm Chấp nhé.
"
Trần Tâm Ý cũng không biết bản thân làm vậy là đúng hay không nhưng vẫn đồng ý: "Được, tớ không bao giờ nhắc đến hắn ta nữa.
"
Du Vã⁹n còn nói: "Nói đến cùng tuy rằng Trà Trà không giống những người khác, đến tớ cũng cho rằng cậu ấy không có chuyện gì, nhưng mấy ngày nay, mỗi sáng thức dậy, tớ đều thấy hai mắt cậu ấy sưng lên.
"
Trần Tâm Ý im lặng cũng tự hiểu được.
Tình cảm mười mấy năm, ngày qua ngày càng thêm sâu đậm, Trà Trà lại xem trọng đoạn tình cảm này như vậy, lần này thật sự quá mức đau khổ với cô.
Du Vãn nghe giọng có vài phần buồn bã: "Tớ có hỏi mắt cậu ấy bị làm sao, cậu ấy còn gạt tớ nói là do thức đêm nên mắt bị sưng, thực ra mỗi lần tớ thức dậy đi vệ sinh đều nghe thấy tiếng khóc nức nở của cậu ấy.
"
Trà Trà luôn trốn trong chăn, cắn chặt môi khóc thầm không muốn để cho các cô biết được vậy nên các cô cũng ăn ý có nghe được cũng không phá vỡ lớp ngụy trang của Trà Trà.
Trần Tâm Ý thừa nhận: "Tớ cũng nghe thấy.
" Sau đó hai người đều im lặng mỗi người ai làm việc nấy.
Trà Trà hôm nay vừa đến phòng học của lớp toán nâng cao, vị trí ở hàng đầu đã bị những học sinh giỏi đến trước chiếm mất, cô yên lặng đi qua hàng ghế phía sau, khi nhìn lên cô thấy Thẩm Chấp đang ngồi hàng ghế ngoài cùng.
Cô sửng sốt chớp mắt một cái, ánh mắt bỗng chốc hiện lên vẻ chua xót.
Trà Trà không tự chủ ôm chặt sách giáo khoa trong ngực, cúi đầu đi đến chỗ ngồi phía sau hắn.
Thẩm Chấp thấy thế cũng chuyển qua ngồi bên cạnh cô.
Thẩm Chấp hôm nay trốn tiết đến tìm cô, hai người ngồi cùng nhau đã khiến cho cả lớp một phen xôn xao, quay đầu lại phía sau để xem.
Thẩm Chấp tự cho rằng bản thân đã rất có thành ý, hơn nữa hắn thật sự không đem chuyện hôm đó để vào mắt, hắn đem di động đưa đến trước mặt Trà Trà nói, "Tôi đã hủy theo dõi rồi.
"
Quả thật ngày đó hắn đã không nói dối.
Theo dõi hoặc là có phương thức liên lạc đều không có ý nghĩa gì, nếu thật tình muốn liên hệ, cũng không cần phải thông qua điện thoại.
Thẩm Chấp không nghĩ tới Trà Trà sẽ ngắt điện thoại của hắn, thậm chí còn nói lời linh tinh như "Chúng ta chia tay đi".
Hắn đã có ý nhượng bộ và không hy vọng hai người tiếp tục cuộc chiến tranh lạnh vô ích này.
Trà Trà không chạm vào di động của hắn.
Trong lòng cô có loại cảm xúc không thể nào nói rõ được.
Thẩm Chấp lần đầu tiên vì cô mà thỏa hiệp.
Trà Trà ừm một tiếng.
Thẩm Chấp nhìn nhìn cô, "Cậu ăn sáng chưa?"
Trà Trà thành thật lắc đầu, "Chưa.
"
Thức dậy quá trễ, hơn nữa tâm tình không tốt cũng không cảm thấy đói bụng.
Thẩm Chấp nói: "Một lát nữa hết tiết, tôi đưa cậu đi ăn cơm.
"
Trà Trà không có nói đồng ý, cũng không nói không đi.
Cô ngước khuôn mặt nhỏ đã trắng bệch của mình lên, buổi sáng trước khi ra ngoài cô đã chườm đá, mắt cũng đã không sưng lên nữa, giọng nói của cô dè dặt, nhìn cậu hỏi: "A Chấp, cậu thật sự thích tớ sao?"
Thẩm Chấp nắm chặt hai tay, cậu thốt ra một chữ "Ừm".
Thẩm Chấp biết bản thân đang lợi dụng Trà Trà.
Mấy năm nay hắn không còn nghĩ đến Khương Diệu Nhan quá nhiều, có đôi khi hắn sẽ cảm thấy, hắn cũng không có quá nhiều cố chấp với phần tình cảm dành cho Khương Diệu Nhan.
Hắn đã tự thuyết phục bản thân mình là phải thích Trà Trà.
Hắn không biết những điều này là để lừa mọi người hay để lừa gạt chính hắn nữa.
Trà Trà thoáng yên tâm, cô mím khoé môi, "Vậy là tốt rồi.
"
Học được nửa tiết toán cao cấp, Trà Trà liền theo Thẩm Chấp lén trốn từ cửa sau đi ra ngoài.
Vừa mới ra cửa, cô nhận được tin nhắn của Trần Tâm Ý: [Giáo sư điểm danh kìa.
]
Trà Trà nhắn lại: [Không cần quan tâm.
]
Thẩm Chấp nắm chặt tay cô, dẫn cô ra ngoài ăn cơm, lúc này không phải là giờ ăn, cũng không phải lúc tan học, trong hay ngoài trường đều không có ai.
Thẩm Chấp cầm thực đơn đưa cho cô, "Cậu muốn ăn cái gì không?"
Đây là một quán bán đồ cay Tứ Xuyên, Trà Trà nhớ rõ Thẩm Chấp không ăn được cay, nên liền chọn hai món không cay, cùng một chén cháo.
Cơ bản đều là Trà Trà ăn, Thẩm Chấp không hề động đũa.
Sau khi ăn xong, Thẩm Chấp thấp giọng hỏi: "Buổi chiều cậu có tiết không?"
Trà Trà lắc đầu: "Không có.
"
Thẩm Chấp gật gật đầu, lại tự nhiên cầm tay cô, "Cậu theo tôi đến khoa tài chính đi.
"
Trà Trà đương nhiên không có ý kiến, cúi đầu nhỏ đi cùng hắn: "Được thôi.
"
Bởi vì là bạn gái của Thẩm Chấp, lại còn rất xinh đẹp.
Cho nên Trà Trà ở khoa Kinh tế rất nổi tiếng.
Bạn cùng phòng của Thẩm Chấp đều biết cô, cũng đã đi ăn với cô, đều ghen tỵ với Thẩm Chấp, nhất là Thôi Nam, lần đầu tiên thấy Trà Trà, sau trở lại ký túc xá liền vô cùng đau đớn nói: "Mẹ nó! Vì sao bạn gái của cậu ta lại đáng yêu dịu dàng như vậy! Tớ ở trước mặt bạn gái mình còn không có thể diện, tớ nói tớ đói bụng, cậu ấy lại bảo tớ cút đi.
"
Lúc đó, Thẩm Chấp mặt không biểu cảm cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa, sau khi ra ngoài, Thôi Nam vẫn giống như kẻ điên kêu rên -- "Tớ cũng muốn có bạn gái ngọt ngào như vậy, nếu tớ cũng được như Thẩm Chấp thì tốt quá! Nhưng mà Thẩm Chấp cậu cũng rất trâu bò nha, trước mặt bạn gái lại đối xử không khác gì với chúng tớ.
"
Thôi Nam lại hỏi: "Thẩm ca, hai người! không phải có chuyện gì chứ?"
Thẩm Chấp một cước đá qua: "Cút.
"
Nói tóm lại, Trà Trà là một người dù ở bất cứ đâu cũng sẽ được hoan nghênh và yêu quý.
Thẩm Chấp đi đến văn phòng khoa tài chính tìm giáo sư nói chuyện về tài liệu, Trà Trà ngồi yên tĩnh bên ngoài chờ hắn, trong lúc chờ có một đàn chị đi ngang qua mua trà sữa cho cô.
"Cậu ấy xinh đẹp như búp bê vậy, ôi trái tim tôi tan chảy mất rồi.
.
a.
.
a.
"
"Nghe nói tính cách cũng tốt lắm, học tập cũng tốt, còn là hoa khôi của khoa toán nữa.
"
"Thì có làm sao! Hiện giờ cậu ấy là người của khoa kinh tế chúng ta rồi!"
"Thế nhưng cô ấy rất đáng thương, trên diễn đàn trường có fan cuồng hâm mộ Thẩm Chấp đã đổi id của diễn đàn thành Thẩm Chấp và Sở Trà khi nào chia tay, dựng lên một đống chuyện vớ vẩn, gắn tag suốt ngày.
"
"Thẩm Chấp chắc phải rất đẹp trai.
"
Trà Trà cầm trà sữa, cắn ống hút chậm rãi uống.
Đợi gần nửa giờ, Thẩm Chấp mới từ trong văn phòng bước ra, hai người dạo quanh hồ nguyệt minh của trường, hắn lẳng lặng nghe Trà Trà nhỏ giọng nói chuyện, nhiều ngày tâm trạng hắn buồn bực như vậy giờ đây tâm tình mới được thả lỏng.
Chạng vạng, Thẩm Chấp đưa Trà Trà về ký túc xá, thoáng nhìn ngày trên di động, liền nhớ lại sắp đến kỳ sinh lý của cô, liền đi tiệm thuốc thuận tiện mua cho cô một hộp thuốc giảm đau bụng kinh, dặn dò: "Khi nào thật sự đau thì hãy uống thuốc, không cần phải chịu đựng đâu.
"
Trà Trà cầm lấy bịch thuốc, "Được rồi, cậu mau về nghỉ ngơi đi.
"
Thẩm Chấp đưa tay sờ đầu cô.
Cho đến khi nhìn không thấy bóng lưng Thẩm Chấp nữa, Trà Trà mới lưu luyến không rời quay người lên lầu.
Tính cách cô mềm mỏng, rất dễ dỗ dành.
Du Vãn cùng Trần Tâm Ý đứng bên cửa sổ nhìn lén cô và Thẩm Chấp, Trần Tâm Ý nói: "Quên đi, Thẩm Chấp hình như cũng không đáng ghét lắm.
"
Du Vãn nói: "Quan trọng là Trà Trà thích cậu ta, có thể là một người đàn ông đẹp trai sẽ không quá lãng mạn? Thẩm Chấp cũng không phạm sai lầm nào, cậu ta chịu đến dỗ ngọt, đã nói lên rằng cậu ấy quý trọng Trà Trà"
Trần Tâm Ý nói: "Chỉ mong là như vậy.
"
Thẩm Chấp trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng đều ngồi chơi game, chém chém giết giết lẫn nhau, bàn phím vang lên tiếng kêu cạch cạch, miệng lâu lâu thốt lên những câu thô tục, "Mẹ nó chứ! Rambo ngu ngốc chết tiệt này! Sau trận này kết thúc ông mày sẽ đi báo cáo nó!"
Không đến ba phút, cuộc tàn một phương đã chiến thắng.
Thôi Nam tháo xuống tai nghe, thấy Thẩm Chấp, liền hỏi: "Thẩm Chấp, cậu dỗ bạn gái nhỏ có thuận lợi không?"
Thẩm Chấp thản nhiên nói: "Rất tốt.
"
"Bạn gái cậu cũng chỉ muốn được dỗ dành, cũng không biết hai tuần vừa rồi hai người chiến tranh lạnh làm cái gì, xuống nước an ủi một chút là ổn cả.
"
Thẩm Chấp ngửa cổ uống một ngụm nước, không lên tiếng.
-
Trà Trà sau khi được Thẩm Chấp dỗ dành, cảm xúc lại trở nên như mọi ngày, bình thường cùng nhau đi ăn một bữa cơm, cuối tuần đi xem phim, có kì nghỉ ngắn lại cùng nhau đi đến những danh lam thắng cảnh nghỉ ngơi.
Mà Giang Châu đối với việc cô không về nhà vào cuối tuần thì rất không hài lòng, bóng gió hỏi cô có phải là đang yêu đương không?
Trà Trà không dám nói thật, giả ngốc cho qua chuyện.
Giang Châu là tên cuồng em gái chính hiệu, không thể tra ra được thông tin hữu ích gì từ miệng em gái mình, liền nhờ cậy những người bạn học cùng trường hỏi thăm giúp.
Em gái của anh còn nhỏ, yêu đương cái gì chứ.
Tiền tiêu vặt hàng tháng của Trà Trà không ít, nhưng ở trường cô cũng không hề phung phí, tiêu xài không khác gì những sinh viên bình thường.
Bản thân cô mỗi khi mua đồ đều thấy xót tiền, nhưng nếu là mua đồ cho Thẩm Chấp thì cô không hề cảm thấy hối tiếc gì.
Thẩm Chấp đối với cô cũng rất hào phóng, thứ gì nên mua liền mua, không phải là người keo kiệt.
Học kỳ cuối cùng của năm nhất không có chút khó khăn nào đã kết thúc.
Vu Cố chỉ quay về trường một tháng trước khi thi học kỳ sắp diễn ra, cậu đã xin nghỉ phép vài tháng trước để đến bệnh viện khám.
Vu Cố chỉ dùng vài ngày đi học trở lại để hoàn thành tất cả chương trình học của cả học kỳ, hơn nữa còn được mấy giáo sư giỏi đánh giá rất cao.
Vu Cố vừa quay lại trường học, liền ôm lấy Trà Trà, chiếc cằm tinh xảo nhẹ nhàng đặt ở sau gáy cô, cậu nói: "Tớ rất nhớ cậu.
"
Trà Trà rất muốn đẩy cậu ra, nhưng phát hiện bản thân lại bị ôm chặt cứng, cô bất đắc dĩ nói: "Cậu thả tớ ra trước có được không?"
Vu Cố buồn bã ừm một tiếng trong cổ họng, cậu rũ mắt xuống: "Bọn họ không cho tớ đến gặp cậu.
"
Cậu có tình cảm với Trà Trà.
Hồi nhỏ là thích đi theo cô.
Lớn lên thì giống như con mèo trong nhà cô nuôi, chỉ muốn quấn lấy cô.
Hiện tại Vu Cố đã trưởng thành.
Cậu đối với Trà Trà có tình cảm nam nữ.
Cậu bắt đầu có mộng xuân, cô gái trong mộng có khuôn mặt yêu kiều diễm lệ, ánh mắt tròn xoe như hạt trân châu mỉm cười nhìn cậu.
Sau khi Vu Cố tỉnh dậy liền đi tắm rửa, đổi cái ga giường đã bẩn, sau đó nhận ra rằng cậu muốn ngủ với Trà Trà đến phát điên.
Trà Trà nói: "Bác sĩ cũng hy vọng cậu mau bình phục.
"
Trà Trà cảm thấy Vu Cố là chàng trai tốt tính nhất cô đã từng gặp, khí chất ôn hòa, lại lễ phép, tôn sư trọng đạo, chăm chỉ học tập.
Vu Cố nhíu mày, dường như là không muốn nghe hai chữ bác sĩ này.
Có một sinh viên đến thông báo: "Vu Cố, giáo sư Trần tìm cậu.
"
Trà Trà đứng bên cửa sổ phòng học một lát, lại một mùa đông nữa, bông tuyết trắng xóa trên bệ cửa sổ kết thành tầng băng mỏng.
Cô khoác áo khoác, chậm rì rì đi ra ngoài.
Trở lại ký túc xá liền nghe thấy