Năm ấy Trà Trà thổ lộ tình cảm, cô còn cho rằng bản thân đã tìm được tình yêu đích thực, mà không nghĩ rằng đây chỉ là một sự lừa dối.
Yêu đương mấy năm nay, là cô cam tâm tình nguyện trả giá.
Mùa đông ở trong lồng ngực hắn sưởi ấm, mùa hè ở trong phòng bật điều hoà giúp hắn chuẩn bị bài vở, cùng nhau xem phim, cùng đi du lịch, cũng từng được hắn chăm sóc bảo vệ, cũng từng đùa giỡn, có lúc lại ôm cổ hắn dụ dỗ hắn nói yêu cô.
Những gì từng ngọt ngào nay đã trở thành nhát dao cứa vào tim.
Từng lời thề và hứa nghiêm túc, kể từ lúc này, đều biến mất không còn mảnh giáp.
Thẩm Chấp sắc mặt trắng bệch đứng ở bậc thềm, cắn chặt răng, vẻ mặt lạnh lùng, mười ngón tay giấu dưới túi quần cũng nắm chặt thành nắm đấm, hắn bị hỏi hết đường chối cãi, lúc trước.....!quả thật là hắn có dụng tâm khác.
Là hắn lợi dụng Trà Trà.
Nhưng mấy năm nay.
Chưa chắc hắn không có tình cảm.
Hắn chỉ là không đủ yêu cô.
Thẩm Chấp chịu đựng nội tâm trống rỗng, hắn không chịu chia tay, hắn cũng không muốn đồng ý, đôi môi mỏng tái nhợt mím lại không còn chút máu, ánh mắt tràn đầy đau thương, giọng nói từ sâu trong cổ họng khàn khàn khó nghe, mặc dù hắn biết rằng điều này rất xấu hổ, hắn vẫn gọi tên cô: "Trà Trà"
Ánh nắng vàng rực rỡ trải đều trên gò má trắng bệch nhợt nhạt của chàng trai, mạch máu xanh dưới da thấp thoáng, ánh mặt trời chiếu rọi, gió thổi nhẹ, thổi qua mái tóc đen ngắn mềm mại của hắn, vuốt ve lông mày thanh tú, sống mũi cao thẳng, biểu cảm của chàng trai ảm đạm, khuôn mặt tái nhợt.
Thẩm Chấp nghiến chặt quai hàm nói: "Trà Trà, đừng kích động, bình tĩnh suy nghĩ một chút đi."
Trà Trà dùng sức lau khuôn mặt đã ướt đẫm nước mắt, tuy rằng tính tình cô mềm mỏng nhưng cũng rất cứng đầu, “Cứ như vậy đi, dù sao cậu cũng không thích tớ.” Cô nhìn vào mắt hắn.
Cô nói với hắn bằng một giọng rất nhẹ: "Đừng lo lắng, sau này tớ sẽ không bao giờ thích cậu nữa."
Một tình yêu thanh xuân từ năm mười bốn tuổi đến nay.
Đã kết thúc rồi.
Trái tim chân thành của cô tràn đầy ngọn lửa tình yêu, hôm nay đột nhiên dừng lại.
Mối tình đầu của cô.
Đầy sự mong chờ từ tận trong tim và thậm chí nghĩ đến việc sẽ kết hôn với mối tình đầu ấy.
Cũng như vậy mà kết thúc.
Thẩm Chấp khóe mắt có chút nhức, trong lồng ngực có chút ngột ngạt, hắn há miệng thở dốc, họng dường như bị rót chì, yết hầu khó có thể hô hấp.
Bây giờ những gì cần nói đã được nói rõ ràng, Trà Trà không muốn mất mặt trước hắn, cô xoay người muốn rời đi, nhưng Thẩm Chấp đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, hai mắt đầy tơ đỏ, có lẽ đã mất ngủ nhiều đêm rồi, như thể giây tiếp theo máu sẽ rỉ ra ngay lập tức, hắn mím chặt môi mỏng trắng bệch, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Trà Trà không muốn bạn cùng phòng nhìn thấy mặt đáng thương của mình, cô trốn trong góc khán phòng, ngồi trong đó, mắt mở trừng trừng nhìn đường đi, đôi mắt vẫn còn sưng húp.
Chờ đến khi không còn ai nữa, cô mới bật khóc.
Cô nấc lên, đột nhiên có một bàn tay chìa ra trước mặt cô.
Những ngón tay gầy guộc và trắng nõn đưa cho cô một gói khăn giấy.
Giọng chàng trai có một từ tính độc đáo, trầm thấp và ngọt ngào, "Cô bạn nhỏ, lau nước mắt đi."
Trà Trà choáng váng khi nghe thấy tiếng động, và tiếng nấc ngừng hẳn.
Biểu tình cô dại ra nâng khuôn mặt nhỏ lên, hai tròng mắt đỏ bừng vẫn còn chút nước ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt ——
Từ góc độ này nhìn lên, người đàn ông rất cao lớn, tây trang áo khoác, sơ mi trắng quần tây đen, chân dài eo hẹp, thon dài ưu việt, anh ta đứng ngược ánh mặt trời đứng ở trước mặt cô, ngũ quan đặc biệt tinh xảo, một đôi mắt đào hoa, lại không có vẻ đa tình.
Trà Trà lấy khăn giấy từ người đàn ông lạ, cô không biết tại sao nhưng lại hỏi: "Anh không lạnh à?"
Cho dù là ngày nắng, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cũng sẽ cảm thấy rất lạnh.
Phó Tu Cẩn cong môi thành một nụ cười nhẹ, nhưng lại bị cô làm cho thích thú, "Chà, thật ra cũng hơi lạnh."
Trà Trà bị người lạ nhìn thấy khóc thấy khi nấc lên thật sự mất hết mặt mũi, nhận khăn giấy anh đưa vội vàng lau, mặt cô đỏ bừng.
Phó Tu Cẩn buồn cười nhìn phía cô, “Cô bạn nhỏ, sao em không hỏi tôi là ai?”
Trà Trà lại ngẩng mặt lên, bất mãn lẩm bẩm: “Tôi không phải trẻ con, năm nay tôi mười tám rồi.” Ngập ngừng, cô trả lời câu hỏi của anh: “Tôi cũng không tò mò anh là ai”.
Phó Tu Cẩn nhướng mày, “Không nhớ rõ anh là ai sao?”
Trà Trà luôn luôn thận trọng đối với người lạ, cô mím môi không vui nói: "Tôi không mất trí nhớ, tôi không biết anh."
Phó Tu Cẩn kiên nhẫn nói, "Tôi là bạn cùng lớp của anh trai em."
Trà Trà thở dài, không tin lắm.
Phó Tu Cẩn dường như nhìn thấy những gì cô đang nghĩ, anh ta lấy điện thoại từ trong túi quần ra, "Nếu em không tin tôi, em có thể gọi cho anh trai của em và hỏi xem tôi có nói dối em không." Anh ta nói thêm, "Tôi không bao giờ nói dối trẻ nhỏ”
Phó Tu Cẩn trước đây thực sự đã gặp Trà Trà và ăn tối với cô.
Trẻ con rất hay quên, có thể chúng đã quên từ lâu.
Khi đó cô mới bước vào cấp 2, Giang Châu đưa em gái đi ăn cùng, lúc đó anh nghĩ cô bé cũng rất dễ thương, vừa lên cấp hai thì đến khu trung tâm mua sắm đi làm thêm, rất ngây thơ ngốc nghếch.
Giang Châu nói với anh hai ba lần, muốn anh chăm sóc em gái nhiều hơn.
Phó Tu Cẩn thực sự không có nhiều kiên nhẫn với trẻ con, đặc biệt là cô gái nhỏ hay khóc.
Anh không bao giờ quan tâm đến điều đó.
Giang Châu hôm qua nói rằng em gái anh ấy bị bắt nạt ở trường Phó Tu Cẩn nghĩ rằng vì cô là em gái của thằng bạn chí cốt nên nhận mới nhận lời chăm sóc cô, chiếu cố một ít cũng không có gì.
Hôm nay gặp được lại thấy cô gái nhỏ khóc lóc chia tay với bạn trai.
Khóc rất đáng thương.
Thật sự rất buồn, nếu không thì đã không khóc tới như vậy.
Trà Trà hiện tại nghe không nghĩ đây là chuyện lừa gạt, cô hỏi: “Cho nên?”
Phó Tu Cẩn cười, đuôi mắt hơi cong lên rất đẹp, anh nói: “Anh trai em nhờ tôi chăm sóc em ở trường nha.”
“Không, cậu ấy cầu xin tôi chăm sóc em.”
Trà Trà nhìn thấy số của anh trai cô trên điện thoại di động nên tin rằng anh ấy thực sự là bạn cùng lớp của anh trai mình, cô nói: “Ồ, tôi không cần anh chăm sóc.”
Phó Tu Cẩn thản nhiên cất điện thoại, mỉm cười và không hề tức giận.
Trà Trà ăn mềm không ăn cứng, cũng không nói lời nào.
Buổi tối, Phó Tu Cẩn gọi điện cho Giang Châu, lười biếng nói, "Đúng là thất tình rồi, cô bé trông có vẻ rất buồn."
Hắn nhỏ giọng nói tiếp: "Tình cảm của mấy đứa trẻ đó mà có thể hai ngày sẽ quên thôi."
Giang Châu nói, "Cảm ơn." Sau hai giây dừng lại, anh nói, "Mặc dù thế, cậu cũng không nên ở quá gần Trà Trà."
Phó Tu Cẩn chậc một tiếng, “Cậu coi tớ là cầm thú à?”
Giang Châu sau khi im lặng mới nói: “Chẳng lẽ cậu không phải sao?”
“Cút đi.”
——
Thẩm Chấp đứng trên bậc thang một lúc lâu, cho đến khi trời tối dần, mới lê đôi chân đau nhức và cứng đờ trở về ký túc xá.
Phùng Cảnh Niên đóng máy tính, liếc anh một cái rồi hỏi: "Cậu làm lành với bạn gái chưa?"
Thẩm Chấp buổi trưa hôm nay đi ra ngoài rất vội vàng, anh vừa tắm xong liền chạy ra ngoài không sấy tóc, tám chín phần là đi gặp bạn gái.
Còn cô bạn gái xinh đẹp và ngây thơ của hắn nổi tiếng là người mềm mỏng và dễ dỗ dành khi tức giận.
Thẩm Chấp không trả lời, hắn mệt mỏi ném mình xuống giường, cánh tay che nhẹ đôi mắt đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt, trầm mặc đến mức không nghe thấy tiếng thở của hắn, Trà Trà vừa khóc vừa chất vấn hắn cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn như thể nó đã biến thành một thứ vũ khí vô hình, và lưỡi kiếm cứ đâm vào phần mềm nhất trên cơ thể hắn, hết nhát dao này đến nhát dao khác, rỉ máu.
Thẩm Chấp luôn cho rằng Trà Trà sẽ không bỏ đi.
Hắn đã quen sự tồn tại của cô.
Giống như bất cứ lúc nào hay có việc gì xảy ra, Trà Trà đều sẽ ở lại bên cạnh hắn.
Thẩm Chấp cơ thể cuộn tròn lại, đau khổ nhắm mắt lại.
Hắn đã quen với sự hiện diện của cô.
Rất nhiều kỷ niệm bị hắn quên mất giờ lại hiện dần lên trong tâm trí.
Ở trường mẫu giáo, Trà Trà, lúc đó bốn năm tuổi, đang chơi với những món đồ chơi trên tay và nói với hắn, "Họ không muốn trở thành cô dâu của cậu, vậy thì tớ sẽ là cô dâu của cậu.
Chúng ta sẽ là một gia đình mãi mãi."
Sau này lớn lên, Trà Trà mặt đỏ bừng vì tranh cãi với người khác vì hắn, "A Chấp không phải như những gì cậu nói."
Sẽ bênh vực hắn trước những đứa trẻ thích bắt nạt hắn, “Đừng bắt nạt cậu ấy”.
Rõ ràng cũng sợ hãi, nhưng cô vẫn đứng trước mặt mẹ nuôi của hắn nói: "Dì ơi, dì có thể đừng đánh cậu ấy được không?"
Những ký ức nhỏ ấy chưa bao giờ biến mất.
Chỉ là nhìn qua như không trân quý, bị bỏ lại trong một góc đầy bụi.
Thẩm Chấp thực sự không thể hiểu được tình cảm của mình dành cho Trà Trà là như thế nào.
Hắn hiếm khi được yêu nên không thể học cách yêu..
Nhưng nếu thật sự lúc đó hắn không còn chút tình cảm nào với Trà Trà, liệu hắn có thực sự đồng ý lời tỏ tình của cô? Hắn sẽ không, vì vậy ít nhất là vào thời điểm hắn đồng ý với Trà Trà, cho dù hắn không để ý, nhưng trong tim hắn vẫn có tình cảm với Trà Trà.
Nhưng không thể phủ nhận rằng lúc đó hắn thực sự đang lợi dụng cô.
Ngay cả khi có một số ít tình cảm nhỏ nhoi rẻ tiền, nó cũng không thuần khiết.
Thẩm Chấp mở mắt ra, những giọt nước mắt từ khóe mắt rơi ra.
Nhưng trong chốc lát, hắn đã trở lại bình thường, nhưng cơn đau đầu rất dữ dội, sau khi xuống giường vẫn rất khó chịu.
Thôi Nam đang chơi game.
Phùng Cảnh Niên vẫn đang bận rộn với những bài tập cuối kì của mình.
Thẩm Chấp cố gắng mở miệng, nhưng cổ họng rất đau, anh uống một cốc nước, phải rất lâu sau mới có thể bình phục lại.
Phùng Cảnh Niên nghĩ rằng hắn bị ốm khi thấy sắc mặt của hắn xấu đi, và hỏi hắn có muốn uống thuốc không.
Thẩm Chấp lắc lắc đầu, “Tớ không sao.”
Phùng Cảnh Niên hỏi: “Cậu bị sao vậy? Khi cậu trở về là tớ thấy có chuyện gì đó không ổn rồi.”
Thẩm Chấp nhấp miệng, “Không có chuyện gì.”
Hắn không nói, bạn cùng phòng cũng không dò hỏi tới cùng.
Nhưng ngay sau đó, Phùng Cảnh Niên và Thôi Nam đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Thẩm Chấp đã chia tay với Sở Trà khoa Toán.
Tin tức này được lan truyền ra một tuần sau khi Trà Trà đơn phương chia tay Thẩm Chấp.
Ban đầu, các tiền bối và đàn chị của khoa tài chính phát hiện bạn gái của Thẩm Chấp đã lâu không đến học cùng lớp với hắn, và hầu như không bao giờ xuất hiện ở khoa tài chính nữa.
Trong lòng bọn họ hiếu kỳ muốn chết, muốn hỏi cũng không được, vừa nói chuyện phiếm vừa hỏi.
Vài ngày sau, diễn đàn nội bộ trường học nổi lên một hotsearch——【 Hôm nay Thẩm Chấp và Sở Trà chia tay rồi sao? 】
Ngoài việc check in, chủ bài viết còn nhắn ba chữ: [Chia tay rồi.
]
Các cô gái khoa tài chính chỉ nói chuyện phiếm chứ không dám hỏi trước mặt Thẩm Chấp cao ngạo lạnh lùng, nhưng khoa Toán vẫn dám hỏi Trà Trà, hỏi một cách vòng vo, "Có người nói rằng cậu và Thẩm Chấp đã chia tay, là giả đúng không?"
Trà Trà bình đạm mà nói: “Không, chia tay rồi.”
Cô đã mất bạn trai cũng như là một người bạn mà cô đã cùng lớn lên.
Các bạn cùng lớp thắc mắc nhìn quanh bối rối.
Không biết mình có nên an ủi cô không.
Nhưng nghĩ rằng bây giờ yêu nhau là chuyện bình thường, cứ thế mà chia tay, có lẽ vài ngày nữa cô và Thẩm Chấp sẽ lại hòa hợp.
Tin tức về cuộc chia tay lan truyền nhanh chóng.
Hầu như tất cả mọi người trong trường đều biết rằng Thẩm Chấp từ khoa tài chính đã chia tay mối tình đầu của mình, hoa khôi của trường.
Còn việc ai đá ai thì chưa rõ.
Thẩm Chấp đẹp trai, điểm số vượt trội, năng khiếu xuất sắc và phong cách không tồi dù thế nào cũng không thể là người bị đá.
Còn hoa khôi trường cũng không tệ về mọi mặt, xem ra cũng không phải là người sẽ bị chia tay.
Mặc dù vậy, hầu hết mọi người vẫn cho rằng hoa khôi bị bỏ rơi.
“Phải nói một điều, ngoài mặt đẹp ra, Sở Trà khoa Toán học thật sự không có bất kỳ ưu điểm nào đúng không? Trong trường có đủ loại đại thần, học vị cao thủ, Sở Trà với Thẩm Chấp các phương diện đều chênh lệch quá lớn, chia tay cũng bình thường.”
"Tớ cũng nghĩ như vậy, ai có con mắt tinh tường cũng có thể nhận ra mối quan hệ này luôn bị Sở Trà làm cho đảo lộn."
Họ hả hê nói: “Hoa khôi trường cuối cùng cũng chẳng còn gì.”
"Vậy nên còn phải chăm chỉ học tập.
Xinh đẹp cũng vô dụng."
Trà Trà ngẫu nhiên nghe thấy những câu nói kiểu này trong nhà vệ sinh nữ, có những người thực sự thông cảm với cô, cũng có những người đang xem chuyện cười mà ngã lăn ra đất.
Cô biết dù có đứng lên nói chia tay trước thì cũng chẳng ai tin.
Chính xác những gì họ đã nói.
Cho tới nay đều là cô làm đảo lộn mọi thứ.
Trà Trà không cảm thấy mình không có gì phải xấu hổ cả.
Giờ nghĩ lại, cô vẫn không cho rằng mình hổ thẹn với lương tâm.
Cô chỉ là ngu ngốc và bị lừa bởi những lời giả dối.
Yêu ai đó không sai, và không có gì sai khi đối xử tốt với người khác.
Lỗi là cô quá ngốc, chỉ vì Thẩm Chấp thỉnh thoảng tỏ ra dịu dàng với cô, cô lại bị hắn mê hoặc đắm chìm không thể dứt ra được, đã dành hết tình cảm không chút giữ lại.
Trà Trà đã đem số của Thẩm Chấp vào danh sách đen và xóa tất cả thông tin liên lạc của hắn, trong ký túc xá còn có thú bông mà Thẩm Chấp cho cô, có ghi chú hắn thay cô viết, chấm bài, ngoài ra còn có một bức ảnh nhóm của hai người họ được chụp bằng Polaroid.
Cô thu dọn nó như đồ cũ, gói tất cả vào hộp các tông, nhét dưới gầm giường và không bao giờ nhìn thấy vào ban ngày.
Đời này đều không lấy ra nhìn lần thứ hai.
Nếu có thể, cô sẽ mang về nhà trong kỳ nghỉ đông, và ném tất cả những thứ liên quan đến Thẩm Chấp vào thùng rác.
Trần Tâm Ý trong lòng lo lắng, “Trà Trà, nói cho chúng tớ biết nếu cậu cảm thấy khó chịu ở đâu, hay là cậu hãy khóc ra đi.”
Trà Trà gượng cười, "Tớ không sao."
Cô ấy đã khóc rồi và sẽ không khóc vì Thẩm Chấp nữa.
Trần Tâm Ý nắm lấy cánh tay cô: "Nhưng tại sao cậu lại chia tay với cậu ấy?"
Trà Trà bình tĩnh nói, "Ừ, vì tớ biết cậu ấy không thích tớ."
Cô cố gắng mỉm cười tự nhiên hết cỡ: “Vì vậy, vẫn không nên miễn cưỡng nhau.”
Trước kỳ thi cuối cùng trùng với tiệc mừng năm mới và tiệc chào mừng đại biểu sinh viên tạm thời của trường, mọi khoa ngành, đoàn thể đều phải chuẩn bị chương trình.
Mặc dù Trà Trà có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng cô thực sự không có bất kỳ sở trường nào cả.
Không biết hát hay múa, nhưng ngâm thơ cũng không tệ, có điều chắc không có ai muốn xem ngâm thơ trong bữa tiệc.
Cô tham gia câu lạc bộ kịch từ đầu năm học, chương trình do câu lạc bộ chuẩn bị vẫn chưa quyết định nhân vật nữ chính.
Chủ tịch câu lạc bộ tạm thời nảy ra ý tưởng giao nhiệm vụ cho Trà Trà, đưa kịch bản cho cô, và tốt bụng nói: "Trà Trà, hay em đóng vai nữ chính đi!"
Trà Trà không tự tin lắm, cô cắn môi, “Nhưng em chưa từng học qua diễn xuất.”
Chủ tịch câu lạc bộ trấn an cô, “Diễn xuất không có khó khăn gì, chỉ cần em là người bình thường, trong thời gian ngắn là có thể học được thôi.”
Chủ tịch câu lạc bộ cường điệu ca ngợi sự ưu tú của Trà Trà, chẳng hạn như "Chương trình của chúng tôi không thể diễn ra nếu không có em.", "câu lạc bộ kịch của chúng tôi không có em sẽ tiêu đời", những lời này của chủ nhiệm nhắm mắt ai cũng có thể nói được.
Trà Trà không thể từ chối sự nhiệt tình của chủ nhiệm nên đã đồng ý.
Chủ nhiệm mặt mày hớn hở, “Bây giờ là nam chính.”
Trà Trà: “.......”
Chủ tịch câu lạc bộ bị cô làm cho có chút ngượng ngùng, gãi gãi má,“Tôi thật sự thật sự có yêu cầu rất cao về nam nữ chính.”
Nam nữ chính đặt trong kịch bản trước hết phải ưa nhìn.
Đại học Thủ đô có khá nhiều anh chàng đẹp trai, nhưng người được công nhận là đẹp trai nhất thì cũng không nhiều.
Trà Trà nói,"Em sẽ cố gắng hết sức để diễn xuất tốt và không làm mất mặt câu lạc bộ của chúng ta."
Chủ tịch câu lạc bộ rất hài lòng, "Năm nay nhất định phải trấn áp câu lạc bộ khiêu vũ.
Bọn họ năm nay có người mới rồi, bạn học họ Khương nghe nói khiêu vũ thực sự rất tốt."
Ồ, là Khương Diệu Nhan.
Trà Trà nói: “Cô ấy đúng là khiêu vũ rất tốt.”
Hồi đó, cô ấy thay mặt lớp biểu diễn trên sân khấu, khiến tất cả các bạn nam trong lớp đều sững sờ.
Trà Trà vẫn nhớ những suy nghĩ của mình khi còn học cấp 2.
Cô ghen tị với cô ấy, và thầm muốn hơn thua với cô ấy, bây giờ nhìn lại vẫn thấy chua xót.
Nhưng bây giờ, cô không muốn so đo bất cứ thứ gì với Khương Diệu Nhan.
Ở trong lòng Thẩm Chấp, cô sẽ không bao giờ tốt hơn Khương Diệu Nhan.
Cảm tình sâu nặng.
Cũng không được xác định bởi thời gian.
Chủ nhiệm đưa kịch bản cho cô, "Cậu về đọc kịch bản trước đi, khi nào tớ quyết định nam chính, tớ sẽ tìm cậu tới diễn tập."
Trà Trà nhẹ nhàng nói: "Được."
Kể từ khi chia tay với Thẩm Chấp, Trà Trà mỗi ngày đều ở trường học, ngoài giờ học vẫn là học, phòng học và ký túc xá là hai nơi duy nhất cô đi, chỉ thỉnh thoảng cùng bạn cùng phòng đi ăn cơm.
Cách hai ngày, chủ tịch câu lạc bộ kịch nói thông báo đã tìm được nam chính, bảo cô đi tới diễn tập.
Trà Trà ăn cơm trưa xong mới chạy đến thì biết được nam chính là Thẩm Chấp.
Chủ tịch câu lạc bộ là một người đàn ông thẳng tính, không có thời gian quan tâm đến những chuyện tình cảm của người khác, cũng không rõ quan hệ của hai người họ, nên vẫn đắm chìm trong suy nghĩ “Cậu ta là người mới vào nghề thế nhưng thật sự được mời được nam thần khoa tài chính, Thẩm Chấp.
Thật sự quá tốt rồi!”
Chủ tịch câu lạc bộ thực sự rất ngu ngốc, nhưng cậu ta thậm chí còn không biết.
Ngay từ đầu cậu nghĩ Thẩm Chấp sẽ không suy nghĩ mà từ chối.
Cậu đã thuyết phục như chiến sĩ sắp hy sinh: "Nữ chính của chương trình của chúng tôi rất xinh đẹp.
Cô ấy là hoa khôi được bình chọn cao của trường.
Cô ấy là một người rất tốt.
Cậu có thể nghĩ lại không, bạn học Thẩm Chấp?"
Thẩm Chấp dừng lại, “Hoa khôi?”
“Đúng vậy.”
“Được.”
Đó là cách mọi chuyện được giải quyết.
Quay lại chuyện chính.
Ngoại trừ chủ nhiệm không biết, những người khác đều xấu hổ.
Hai người mới chia tay không lâu lại gặp nhau.
Đây là muốn quay lại sao.
Quả nhiên việc chia tay chỉ là đùa giỡn.
Ngoài trừ nhìn Thẩm Chấp lúc mới vào,