Thẩm Chấp chợt nhận ra có lẽ tương lai Trà Trà sẽ thuộc về người khác.
Một số chuyện nhỏ đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn một cách nhanh chóng.
Hắn xực nhớ tới trước đây Trà Trà từng nhận được một bức thư tình, bạn nam viết thư tình cho cô là một người dí dỏm hài hước, tế bào vận động phát triển, lớn lên cũng không kém, khi đó theo bản năng hắn không muốn đưa thư tình cho cô.
Mặc dù sau đó hắn có đưa lại thư tình cho Trà Trà, nhưng không hiểu sao hắn còn nói một câu: “Không nên yêu sớm”.
Trà Trà trước nay đều không thiếu người theo đuổi.
Cô cũng không phải nếu người đó không phải là hắn thì yêu không được.
Thẩm Chấp hít hít cái mũi, đầu càng thêm choáng váng, đôi chân nặng nề như đeo chì, bị cảm nặng làm mặt hắn đỏ ửng, tầm mắt mơ hồ, đầu óc mơ màng.
Đàn chị ở phòng hóa trang nhận ra hắn: “Thẩm Chấp, em tới tìm Khương Diệu Nhan sao? Cô ấy đi thay quần áo rồi.
”
Thẩm Chấp há miệng thở dốc, nhẹ giọng nói thôi cũng đau: “Không phải.
” Hắn nuốt yết hầu, thanh âm khàn khàn nói: “Chị thấy Trà Trà đến chưa?”
Đàn chị sửng sốt hai giây, xấu hổ cười cười: “Cô ấy hình như ở phía trước, bên kia thính phòng.
”
Thẩm Chấp thấp giọng cảm ơn, kéo thân thể bệnh tật từ sau sân khấu đi đến trước, hắn hơi vén màn sân khấu, ánh mắt dừng ở dưới sân——
Trà Trà diễn vai công chúa điện hạ trong kịch bản Tây u, mặc váy thời trung cổ lộ ra xương quai xanh, cổ trắng như tuyết, chiếc váy kén người mặc lại phác họa dáng chuẩn của cô, vòng eo mảnh khảnh tinh tế.
Mái tóc dài đen nhánh búi gọn sau đầu, trên tóc có đính một chiếc vương miện nhỏ tinh xảo, trên cổ là vòng cổ kim cương thuần tịnh thánh khiết.
Cô vén làn váy ngồi trên ghế, thần thái tự nhiên thả lỏng, mỉm cười, nhìn qua thật giống như tiểu công chúa cao quý.
Bạn nam đóng vai nam chính chờ quá nhàm chán, liền kể chuyện cười cho bọn cô.
Trà Trà nhỏ giọng cười, đôi mắt cong cong tựa như vầng trăng khuyết, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, ánh sáng của rạp hát đều thiên vị cô, vừa lúc chiếu xuống đỉnh đầu khiến cô càng xinh đẹp lấp lánh.
Câu lạc bộ kịch nói đều toàn những người có tài lại thú vị, trò chuyện cười đùa nói mãi không ngừng.
Trà Trà cười đến nỗi ho khan.
Thẩm Chấp đã thật lâu không thấy nụ cười tươi đẹp ấm áp như vậy ở trên mặt cô, mơ hồ có thể thấy được hai chiếc răng nanh đáng yêu, hắn không có dũng khí bước ra ngoài.
Thẩm Chấp trở về ký túc xá, có đôi khi hắn cũng hoảng hốt, cảm thấy mình và Trà Trà còn chưa chia tay.
Hoảng hốt đến 7 giờ sáng tỉnh lại, theo thói quen định cầm di động gọi điện thoại, kêu cô rời giường.
Mấy ngày nay hắn đều không có ăn sáng, bởi vì đã không còn có ai làm phiền hắn, phổ cập kiến thức tác hại của việc không ăn sáng cho hắn, cũng không còn ai mỗi sáng sớm cùng hắn đi nhà ăn nữa.
hắn đã quen với việc cô tồn tại.
Cũng quen quên mất cô tồn tại.
Thời gian lâu dần.
Lâu đến mức hắn cho rằng Trà Trà vĩnh viễn sẽ không rời đi.
-
Ngày cuối cùng tháng mười hai, đại học thủ đô tổ chức bữa tiệc tết Nguyên Đán vào lúc tối.
Trà Trà chưa lên sân diễn bao giờ nên rất căng thẳng, cô không ngừng uống nước, WC đều chạy hai ba lần.
Nhóm trưởng khích lệ cô: “Không cần căng thẳng, hôm nay tiết mục của chúng ta là tốt nhất, em cũng là người đẹp nhất toàn trường.
”
Trà Trà lại nuốt một ngụm nước khoáng, cô cảm thấy tay đang run: “Không được, học trưởng, em vẫn rất căng thẳng, thật sự.
”
Cô từ nhỏ đến lớn chưa từng lên sân khấu biểu diễn, đây vẫn là lần đầu tiên.
Thật ra cô hơi sợ ánh mắt của đám đông chăm chú đánh giá mình.
Nhóm trưởng: “A a a kỳ thật anh cũng căng thẳng!”
Nam chính nói: “Tôi không căng thẳng một chút nào, dù sao đã mất mặt từ nhỏ rồi.
”
Trà Trà: “! !.
”
Cô thật sự rất muốn chạy trốn!
Thật đấy!!
Trà Trà hít sâu hai cái, lấy gương nhỏ ra, kiểm tra lớp makeup trên mặt một lần nữa, rồi cô thấy cô rất xinh đẹp.
Nam chính vì làm dịu bầu không khí, chủ động hỏi bó hoa hồng ngày hôm qua: “Trà à, em biết ai tặng hoa hôm bữa không?”
Trà Trà lắc đầu: “Em không biết.
”
Cô nghiêm túc nói: “Dù sao người theo đuổi em cũng nhiều như vậy, em làm sao biết là ai.
”
“! ! ”
“! ! ”
Nam chính tỏ vẻ thực vui mừng: “Vẫn còn nói giỡn được, xem ra không còn căng thẳng nữa.
”
Trà Trà bóp bình nước khoáng trong tay, nói: “Hình
như tốt hơn rồi.
”
Văn Hoài đội mũ đeo khẩu trang quang minh chính đại xuất hiện ở rạp hát, tùy tiện tìm chỗ trống ngồi xuống, thuận tiện gửi tin nhắn cho Trà Trà nói anh tới rồi.
Trà Trà không xem điện thoại.
Trên sân khấu, người chủ trì đã bắt đầu chương trình.
“Các giáo viên đáng kính, các bạn học, một năm học mới sắp đến, chúng ta! ! ”
Trà Trà thất thần nghe người chủ trì giới thiệu, mở màn là hai khúc hợp xướng, lãnh đạo cùng học sinh ở dưới sân khấu đều rất nể tình vỗ tay nhiệt liệt.
Lòng bàn tay Trà Trà bắt đầu đổ mồ hôi, rất căng thẳng nhưng lại có chờ mong.
Tiết mục thứ sáu do câu lạc bộ vũ đạo chuẩn bị.
Khương Diệu Nhan múa dẫn đầu.
Hôm nay cô ấy mặc chiếc váy đỏ chiết eo, ngực lớn eo nhỏ chân dài, làn da trắng nõn, mái tóc dày đen hơi xoăn như tơ lụa phô trên tấm lưng trắng ngần.
Trà Trà nghe thấy âm thanh xuýt xoa của người bên dưới.
Đa số đều bị kinh diễm tới rồi đi.
Nam chính ngồi ở bên cạnh cô đều chảy nước dãi ra rồi: “Mẹ nó, tôi có thể.
”
Nhóm trưởng vô ngữ: “Cậu có thể giữ chút liêm sỉ được hay không?”
Trà Trà nhịn không được gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy, anh giữ lại chút liêm sỉ đi!”
Trà Trà không hiểu, Khương Diệu Nhan thật sự tốt như vậy sao?
Sau khi tiết mục vũ đạo bắt đầu, người xem dưới sân khấu vô cùng nhiệt tình điên cuồng vỗ tay, không bủn xỉn chút nào cổ vũ bọn họ.
Khương Diệu Nhan ở trên sân khấu, tự tin sáng láng, toàn bộ màn vũ đạo không có một bước sai lầm, phần biểu diễn có thể xem là hoàn mỹ.
Trà Trà không vỗ tay.
Nhóm trưởng nói bên tai cô: “Anh không thích cô ta.
”
Trà Trà do dự hai giây, gật đầu: “Em cũng không thích cô ấy.
”
Cuối cùng cô cũng có thể nói ra.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Khương Diệu Nhan, cô đã không thích rồi.
Nhóm trưởng lại nói: “Anh không hiểu, vì sao cô ta lại có thể vô tư trước bọn con trai như vậy, không bao giờ duy trì khoảng cách, còn nói chỉ là bạn bè, không phải chứ, xã hội này thật sự còn có người tin tưởng giữa nam với nữ sẽ có tình bạn đơn thuần hay sao?”
Trà Trà giống như máy lặp lại: “Đúng vậy, đúng vậy.
”
Nhóm trưởng thở dài: “Trà Trà, anh thấy em với cô ta cũng không tệ lắm, chân thành nhắc nhở em, về sau có bạn trai phải cẩn thận cô ta, cô ta hẳn là cái loại có thể lặng yên không tiếng động đào đi bạn trai của chị em tốt.
”
Trà Trà nhấp miệng: “Em với cô ta không thân.
”
Nhóm trưởng giật mình, kinh ngạc: “Vậy mỗi lần cô ta thấy em đều như thấy chị em tốt là như thế nào!”
Trà Trà nói: “Em cũng rất muốn hỏi cô ấy.
”
Khương Diệu Nhan là như thế nào có thể tự nhiên, thân thiết như vậy!
Lại hết một tiết mục nữa, liền đến lượt bọn cô.
Nhóm trưởng không nói chuyện phiếm với cô nữa, gọi nhóm kịch đợi ở hậu trường chuẩn bị lên sân khấu.
Trà Trà từ nhỏ đến lớn đều đẹp, trắng trắng mềm mềm, đôi mắt vừa to vừa đen nhánh, giọng nói lại ngọt ngào, cho nên tiệc tối mỗi năm của trường học,
cô thường sẽ bị giáo viên gọi đi, dò hỏi cô muốn biểu diễn tiết mục hay không.
Trong lòng Trà Trà cũng muốn đi, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu từ chối.
Trẻ nhỏ lớn lên trong gia đình đơn thân thường có tâm tư tỉ mỉ mẫn cảm.
Tuy mỗi ngày cô đều vui vẻ trước mặt mẹ, chỉ quan tâm hôm nay ăn cái gì, chỉ vì bài tập ngày mai mà phát sầu.
Nhưng trong thâm tâm cô vẫn sẽ bị ảnh hưởng bởi lời nói bên ngoài.
Từ khi cô còn nhỏ, có một số ít người xuất phát từ lòng đồng tình, sẽ nói: “A đứa bé kia thật đáng thương”, nhưng phần lớn sẽ là: “Chính là nó, nó không có ba”, “Ba nó không biết chạy đi đâu làm việc xấu rồi”.
Trà Trà nhìn như không thèm để ý, ở trước mặt bạn học biểu hiện giống như mặt trời nhỏ ấm áp: “Không sao, tớ có mẹ là đủ rồi.
”
Thật ra những lời nói đó vẫn sẽ không tự chủ được in sâu vào lòng cô.
Thời gian dài, cô sợ bị người khác nhìn chăm chú, chú ý, bởi vì nhìn chăm chú và nói chuyện thường thường đều nói về việc cô không có ba.
Không có người nguyện ý vẫn luôn bị người khác thương hại.
Bị trở thành công cụ thỏa mãn lòng đồng tình của bọn họ.
Cho nên, khi Trà Trà biết mình cũng có ba, trong lòng đặc biệt vui vẻ.
Nhưng cô không dám biểu hiện quá rõ ràng, cô quen thu liễm cảm xúc.
Cô giống phần lớn thiếu nữ bình thường không có gì khác nhau.
Nhát gan, thích khóc, thích giả vờ bản thân thực kiên cường.
Con người đều phải trưởng thành, cô cũng vậy, cũng đã nỗ lực cưỡng ép chính mình trưởng thành.
Người dẫn chương trình đã giới thiệu đến màn kịch của nhóm cô, Trà Trà dùng sức nắm tay người bên cạnh, cô nói: “Chúng ta cố lên.
”
“Được!!!” Nam chính đặc biệt chân chó: “Cùng làm cmn thật tốt!!!”
Màn sân khấu chậm rãi kéo ra, thiếu nữ mặc váy dài chiết eo phục cổ, chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Làn da cô trắng tựa tuyết, cần cổ thon dài, tay cầm quyền trượng, sắm vai một tiểu công chúa vô cớ gây sự: [Bá tước Orvis đại nhân, nhiều người muốn nghênh thú bản công chúa như vậy, ngươi nên xếp hàng trước đi.
]
[Được! Công chúa Weir thân ái, chỉ có ta chân thành với nàng nhất.
]
Thiếu nữ nâng cằm lên, kiêu