Trà Trà đều có thể nhìn ra vấn đề, Giang Thừa Chu làm sao có thể không nghĩ tới.
Ông tình nguyện trở thành kẻ ác, để Trà Trà làm người tốt.
Mặc dù trong mắt Giang Thừa Châu những người này đều không quan trọng, nhưng dù sao cũng là người thân của con gái, nhiều người thương cô, cũng không có hại.
Sắc mặt lão phu nhân hơi chậm lại, không nổi giận nhẹ giọng nói chuyện với cô gái nhỏ mềm mại, cuối cùng chỉ nghẹn một câu nói với Giang Thừa Chu: "Dù sao ta cũng không đồng ý.
”
Câu trả lời nằm trong dự kiến.
Giang Thừa Chu vẫn căng mặt như cũ, vẻ mặt lạnh lùng, thoạt nhìn dường như không có ý định thỏa hiệp.
Trà Trà nhẹ nhàng túm tay áo ba cô xuống, đôi mắt tròn lưng tròng nhìn ông, "Ba...."
Như dùng ánh mắt nói với ông, cũng không phải chuyện gì lớn.
Giang Thừa Chu giống như chỉ nể mặt cô, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, "Quên đi, nhưng mà…"
Lời kế tiếp còn chưa kịp nói, lão phu nhân đã đi trước một bước, ngắt lời ông: "Con có thể yên tâm, ta sẽ dạy con bé thật tốt, cũng sẽ đối xử bình đẳng với hai đứa nhỏ."
Lão phu nhân vỗ nhẹ vào tay cháu gái, thở dài: "Con là một đứa trẻ ngoan."
Chiêu này lấy lui làm tiến rất có hiệu quả.
Lão phu nhân cuối cùng cũng liếc mắt nhìn cháu gái ruột của mình.
Rất giống mẹ cô, xinh đẹp dịu dàng, đôi mắt tròn ngập nước, sạch sẽ như thủy tinh trong suốt, đôi mắt chân thành trong suốt, không tì vết.
Tính tình cũng rất tốt, giọng điệu nói chuyện nhẹ nhàng nhu hòa, không kiêu căng không nóng nảy, lễ độ.
Trà Trà từ nhỏ đã khiến trưởng bối thích, dễ dàng ứng phó trưởng bối hỏi tới, cô mím môi cười cười: "Bà nội không tức giận là tốt rồi.
”
Cuối cũng cuộc cãi vã cũng dừng lại.
Người trong phòng khách ngược lại có chút giật mình, không thể tưởng tượng nổi.
Trà Trà lên lầu lại không có đổ thêm dầu vào lửa? Ngược lại đè xuống hỏa khí hai bên, thật đúng là có chút bản lĩnh, thâm tàng bất lộ.
Giang Nhuyễn thừa nhận mình chính là bị bà nội cùng thân thích chiều hư, tính tình cô ta chính là xấu, cho dù biết thân phận Sở Trà, cô ta vẫn nhịn không được mà gây khó dễ.
Cô ta là thiên kim tiểu thư kiêu căng tùy hứng, nếu đã chiếm được thân phận này, cô ta không thể dễ dàng tha thứ cho việc từ nay về sau mình phải thua Sở Trà một bậc.
Lúc trước là bà nội nhận nuôi cô ta.
Giang Thừa Châu căn bản không nhận người con gái này, chỉ nhớ tên cô ta.
Giang Nhuyễn ở trong giới nhà giàu học tập nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng có chút bản lĩnh, thực chất cô ta không thẳng thắn vô hại như biểu hiện bên ngoài.
Im lặng một lúc, Giang Nhuyễn hung hăng véo mình một cái, lại vắt vài giọt thuốc nhỏ mắt vào mắt, chà xát đôi mắt đỏ bừng khóc lóc tìm bà nội, hai gò má tản ra vài sợi tóc vụn, vừa khóc vừa nói: "Bà nội, con chỉ có mỗi bà, nhà này không thể dung được con.”
Lão phu nhân rất chiều chuộng cô ta, an ủi nói: "Con đừng khóc, không có chuyện này."
Giang Nhuyễn thuận thế đẩy nồi, "Trà Trà không thích con, cậu ấy muốn đuổi con đi.”
Lão thái thái vừa nghe liền trở mặt: "Đừng nói bậy, vừa rồi Trà Trà còn giúp con nói chuyện, lo lắng lúc trước của con đều dư thừa.
”
Vốn lão phu nhân cũng rất chờ mong có thể gặp mặt cháu gái ruột.
Nhưng chịu không nổi Giang Nhuyễn ba ngày hai đầu thổi gió bên tai bà.
"Trà Trà có thể ghi thù con hay không? Cậu ấy có muốn đuổi con đi không? ”
"Cậu ấy thông minh như vậy, thu thập con chính là động đến chuyện ngón tay."
"Hu hu hu bà ơi con không muốn xa người."
Cứ chờ đó, có dài lắm.
Giang Nhuyễn mấy năm nay những thứ khác thì không học được, nhưng bản lĩnh khôn khéo rất biết lợi dụng lợi thế, đối với trưởng bối chính là làm nũng giả bộ đáng yêu, đối với đồng bạn không có quyền thế nhìn không vừa mắt thì hung hăng giẫm đạp, chèn ép, bắt nạt.
Việc xấu làm không ít, nhưng đến giờ vẫn không bị lật xe.
Cho nên lão phu nhân dần dần cũng bị lời nói của cô ta mê hoặc.
Còn chưa gặp cháu gái ruột, đến trước là chủ, cảm thấy Trà Trà là kiểu người tính toán chi li, lần đầu tiên gặp mặt, Trà Trà lại giống như một cái hồ lô cưa miệng, bà càng không thích.
Hôm nay mới biết cháu gái ruột của bà tính cách chậm nhiệt.
Là một tiểu thục nữ dịu dàng ngoan ngoãn, đáng yêu, thiện lương, rộng rãi.
Giang Nhuyễn mới không tin Trà Trà sẽ nói đỡ cho cô ta!
Sóng ngầm giữa hai người bọn họ, từ trung học đã hình thành, cô ta không tin Trà Trà không ghi thù, dù sao cô ta cũng ghi thù, những uất ức chịu hồi mười năm trước, cho đến hôm nay cô ta đều nhớ rõ.
Người anh không biểu cảm, lạnh lùng đáng sợ của cô ta, quan tâm đến Sở Trà.
Làm sao cô ta có thể không ghen tị được đây?
Giang Nhuyễn ở trước mặt bà nội, là một cô cháu gái ngoan ngoãn, sau khi xoay người, nụ cười trên mặt đã không giữ được.
Tức chết cô ta, tức chết cô ta, tức chết cô ta.
Trà Trà sao còn chưa đến ức hiếp, khi dễ cô ta?! Chuyện này làm cho cô ta muốn giả bộ đang thương, ăn vạ cũng không có chỗ để dụng võ.
Sau khi xuống lầu, Giang Nhuyễn ở trong phòng bếp nhìn thấy Trà Trà, cô ta nhỏ giọng không ngừng đi tới sau lưng cô, liếc mắt đánh giá cô, "Sở Trà, cô giả bộ cái gì.
”
Trà Trà đóng tủ lạnh, cắn một miếng kem, "Cô đang nói cái gì vậy? ”
Giang Nhuyễn khoanh tay: "Cô thật sự không muốn đuổi tôi đi sao? Còn giả bộ nói đỡ giúp tôi à? Cô nghĩ tôi sẽ biết ơn cô hả? ”
Trà Trà mở lại tủ lạnh, lấy ra que kem từ bên trong, "Cô có ăn không? ”
Ăn một ít đá, làm cho đầu óc cô tỉnh táo một chút.
Giang Nhuyễn nhũn dậm chân, một lát sau, trong giọng nói của cô có vài phần đắc ý, "Tôi thành thật nói cho anh biết, tôi chính là ở trước mặt bà nội và những người khác nói rất nhiều lời xấu xa của cô, tôi chính là muốn khi dễ anh, cố gắng cô lập cô ở nhà này.
”
Hãy để bạn nếm thử cảm giác không được yêu thương.
Trà Trà thật sự không hiểu mạch não của cô ta, nhét que kem vào tay cô ta, "Tùy cô.”
Giang Nhuyễn nhìn que kem trong tay, không biết Trà Trà giả ngu hay thật sự ngu ngốc! Hoặc là cố ý không thèm quan tâm cô ta! Làm nhục cô ta! Chế giễu cô ta!
Giang Nhuyễn càng nghĩ càng tức, càng đáng giận hơn chính là, cô ta nhìn que kem này thế nhưng không chịu thua kém chảy nước miếng.
Sở Trà quả nhiên là muốn mua chuột lấy lòng cô ta.
Không có cửa!
Ra khỏi phòng bếp, Giang Nhuyễn thay đổi thành con người khác đi gặp anh họ chị họ.
Trước mặt Trà Trà, Giang Nhuyễn phát huy kỹ thuật diễn truyền thống – thanh đổi sắc mặt giả thuần khiết.
Như có như không ở trước mặt mọi người châm lửa nói ba bốn câu:
"Ai, em cảm giác Trà Trà hình như không thích chúng ta cho lắm."
"Vừa rồi nói chuyện với cậu ấy đều thích trả lời cũng không thèm quan tâm, trong lòng em có chút khó chịu."
Anh họ thứ hai an ủi cô ta: "Em ấy không quan tâm đến chúng ta, chúng ta không để ý đến em ấy vậy cũng tốt, nước sông không phạm nước giếng.”
Giang Nhuyễn: "Như vậy hình như không được tốt cho lắm? ”
"Có qua có lại, chính là như vậy."
"Anh không sợ Trà Trà tức giận đi tố cáo với người lớn hả? Mọi người cũng thấy vừa rồi trên lầu cãi nhau ra nông nổi gì rồi đó, cậu ấy chỉ nói một câu, hơn chúng ta nói mười câu rồi đấy.
”
"Nhìn anh giống sợ em ấy à?"
Giang Nhuyễn chính là muốn bôi nhọ cô, bày chút sắc mặt cho cô nhìn.
Trà Trà đêm nay không như lần trước, ngược lại chủ động tiếp cận mấy người anh họ nhìn qua hung thần ác sát của cô.
Mấy người trong đó tụ lại một chỗ bắt đầu chơi đánh bài.
Tục ngữ nói không đánh mặt người đang cười, Trà Trà đi qua, lộ ra nụ cười nhu hòa với bọn họ, lời nói mang theo sự ngây thơ của con người Giang Nam xinh đẹp, cô kêu lên: "Anh họ thứ hai.
”
Lâm Kinh sửng sốt ba giây, mới phản ứng được em họ nhỏ đang kêu anh.
Anh có chút không được tự nhiên, giọng thản nhiên nói: "Ừm, có chuyện gì vậy? ”
Trà Trà vươn tay, chỉ chỉ thẻ bài trên bàn, "Em cũng muốn chơi cái này, em có thể chơi cùng với mọi người không?”
Ngón tay của cô sạch sẽ mà trắng noãn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.
m thanh mềm mại lại êm tai, làm cho mọi người khó có thể từ chối.
Nói như thế nào cũng là quan hệ anh em họ, cuối cùng thì họ vẫn có quan hệ huyết thống.
Cô mềm giọng nói chuyện, bọn họ nếu từ chối thì có vẻ như đang cố tình làm khó người ta.
Chuyện này không cần thiết.
Lâm Kinh gật đầu, "Có thể.
Anh mím môi một lần nữa rồi hỏi, "Em biết chơi hả?"
Trà Trà không biết chơi trò này, nhưng cũng đã thấy một vài lần, miễn cưỡng cũng có thể chơi được.
Cô gật đầu: "Em biết chơi.”
Trà Trà nói xong tự nhiên ngồi xuống phía bên kia sô pha, Giang Nhuyễn nghiến răng, trước kia cô ta sao lại không nhìn ra da mặt Sở Trà dày như vậy? Có thể uốn cũng có thể duỗi.
Chia bài xong, Lâm Kinh nói: "Em họ, bọn anh sẽ không hạ thủ lưu tình, em thua cũng không được khóc.”
Trà Trà cười cười: "Được thôi.”
Trình