Mỗi khi Trà Trà đi chơi cùng Vu Cố, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trang điểm.
Thấy cô muốn đi ra ngoài, Trần Tâm Ý gọi cô lại hỏi: “Buổi tối rồi cậu còn muốn ra ngoài sao?”
Trà Trà đem tóc buộc ra sau, có vài sợi tóc vẫn vương ở hai bên má, cô vừa soi gương vừa nói: “Đúng vậy, tớ định đi xem phim với Vu Cố ”
Trần Tâm Ý dùng ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới nói, “Cậu cứ như vậy mà đi?”
Trà Trà khó hiểu: “tớ như vậy có vấn đề gì sao?”
Trần Tâm Ý rời khỏi giường, đem cô ấn xuống ghế, “Cậu ít nhất cũng phải tôn trọng Vu Cố một chút chứ, trang điểm một chút rồi hẵng đi.
”
Trà Trà nhìn cô gái dịu dàng trong gương, tự mình cảm thấy rất đẹp, cô nói: “Tớ cảm thấy tớ bây giờ khá là đẹp mà.
”
Trần Tâm Ý nói: “còn có thể đẹp hơn nữa.
”
Trần Tâm Ý nhớ rõ trước kia lúc Trà Trà yêu đương với Thẩm Chấp, giữa trưa đi tìm hắn để cùng nhau ăn một bữa cơm cũng phải nghiêm túc trang điểm cực kỳ cẩn thận, làm như là bọn họ không phải đi ăn một cơm mà là đi hẹn hò vậy.
Nghĩ đến đó, cô lục tung tủ quần áo của Trà Trà, chọn ra một chiếc váy liền áo có chiết eo, tà váy phía dưới thêu đường viền hoa màu trắng.
Cô nhét vào tay Trà Trà, “Tối nay cậu mặc chiếc váy này đi.
”
Trần Tâm Ý thúc giục, Trà Trà vào nhà tắm thay váy, ngượng ngùng bất an đi ra ngoài, cô hỏi: “Tớ cảm thấy có hơi kỳ quái.
"
Trần Tâm Ý nhìn cô ánh mắt có chút kinh ngạc, “Không kỳ quái, cậu mau ngồi xuống, tớ trang điểm cho cậu một chút.
”
Mặt Trà Trà rất đẹp, không cần trang điểm cũng rất xinh đẹp rồi, trên mặt đánh một chút kem nền, má hồng nhàn nhạt, khí sắc lập tức càng đẹp mắt hơn.
Trần Tâm Ý chọn cho cô một thỏi son kem màu hồng đào, dùng tăm bông tản ra, đôi môi hồng đào căng bóng, nhìn là muốn cắn một miếng.
“Được rồi, cậu có thể đi rồi”
“Vu Cố chắc chắn có thể nhìn ra tớ cố ý trang điểm.
”
“Nhìn ra thì lại làm sao?”
“Thì rất kỳ quái đó.
”
Trần Tâm Ý gạt tất cả vấn đề ra một bên trước khi Trà Trà hiểu ra, “Các cậu hẹn mấy giờ?”
Trà Trà nhìn đồng hồ, “7 giờ.
”
Hiện tại mới 6 giờ, vẫn còn nhiều thời gian.
Rạp chiếu phim nằm đối diện với khu mua sắm của trường học, chỉ mất mười phút đi bộ.
Trần Tâm Ý ho hai tiếng, “Buổi tối có quay về không?”
Trà Trà,“Đương nhiên là về rồi.
”
Du Vãn nằm trên giường như cá ướp muối, cô yên lặng bổ sung: “Cũng có thể là không về.
”
Trần Tâm Ý trợn mắt, “Cậu đừng nói thế, màu vàng.
”
Trà Trà bị trêu đến đỏ mặt, cô đi ra ban công hóng gió một chút, cửa sổ bằng kính nằm sát đất bị kéo ra, âm thanh ầm ĩ bị ngăn cách bên ngoài lập tức ùa vào trong tai cô.
Nghe âm thanh, cảm giác như ở bên dưới ký túc xá cực kỳ ồn ào
Trà Trà mang nghi ngờ chậm rãi đi đến bên cạnh lan can, tay cô nhẹ nhàng đặt lên lan can, nhìn xuống ——
Bóng dáng quen thuộc đứng giữa sân bị mọi người hai bên ký túc xá vây xem.
Thiếu niên đeo một chiếc đàn ghi-ta, khí chất lạnh như băng này cùng với nhạc cụ đeo trên lưng hoàn toàn không hợp nhau.
Là Thẩm Chấp.
Trà Trà sửng sốt vài giây, tâm tình phức tạp, thu hồi ánh mắt.
Mấy người Trần Tâm Ý cũng nghe thấy âm thanh, dài cổ hóng “Dưới lầu có chuyện gì vậy? Tớ nghe thấy có hơi ồn ào.
”
Biểu cảm của Trà Trà không quá tự nhiên, “Cũng không có gì.
”
Trần Tâm Ý cùng Du Vãn nhìn biểu cảm của cô liền biết không thích hợp, hai người còn chạy nhanh hơn thỏ, vịn cửa sổ ngó ra bên ngoài xem.
“Đm! Kia không phải là Thẩm Chấp sao?”
"Sốc thật sự, hắn đang muốn tỏ tình với ai sao?” Du Vãn theo bản năng cảm thán.
Trần Tâm Ý liếc mắt lườm Du Vãn một cái, đè thấp tiếng nói, "Cậu có phải bị ngốc rồi không?”
Còn có thể là ai?
Ngoại trừ Khương Diệu Nhan còn có thể là ai nữa.
Nhân vật phong vân trong trường, ngàn dặm mới tìm được một đại soái ca, nam thần cao lãnh xuất sắc về cả nhân phẩm lẫn học thức, đứng ở dưới lầu ký túc xá nữ chơi ghi-ta tỏ tình, rất nhanh truyền đến các phòng ký túc xá.
Trên tường nặc danh của trường cùng diễn đàn nội bộ luôn được làm mới bằng những hình ảnh và video trực tiếp.
Với khuôn mặt đẹp trai của mình, Thẩm Chấp luôn bị chụp trộm ngay cả khi đã lên đại học, và một số bạn cùng lớp còn công khai chụp hắn bằng điện thoại.
Hắn trước kia cực kỳ phản cảm loại hành vi này, cũng chán ghét việc nghe những lời bàn tán về mình từ miệng người khác.
Nhưng giờ này phút này, hắn đứng ở đây, trở thành đề tài nói chuyện của mọi người, trở thành tiêu điểm sự chú ý.
Nhưng một chút cảm giác hắn cũng không có.
Tiếng di động chụp ảnh liên hồi, còn có người cố tình đè thấp giọng xuống bàn tán, từ khi hắn xuất hiện chưa từng dừng lại.
“Thẩm Chấp muốn tỏ tình với ai sao a a a a.
”
“Mẹ ơi, hóa ra nam thần cũng không thoát khỏi vận mệnh đánh đàn và hát tình ca.
”
“Rốt cuộc là ai có thể có được cái loại đãi ngộ này vậy? Tôi thật sự rất tò mò nha, gần đây cũng chưa thấy ai đi cùng Thẩm Chấp cả.
”
“Không biết không biết tôi không biết! Tôi chỉ biết chụp ảnh.
”
Lỗ tai Thẩm Chấp bị ồn đến phát đau, hắn gọi một bạn học đang muốn đi lên lầu, nhẹ giọng nói: “Chào cậu, có thể phiền cậu giúp tôi gọi Sở Trà lầu 4 phòng 328 được không.
”
Bạn học bị hắn cản lại là một cô bé mới vào trường không lâu, khuôn mặt đỏ ửng, thấy người thật gần như vậy, đầu choáng mắt hoa, cô ngây ngây dại dại gật đầu: “Được ạ, đàn anh.
”
Thẩm Chấp nói: “Cảm ơn.
”
Ai cũng không nghĩ tới Thẩm Chấp hôm nay là tới tìm Trà Trà, cho nên đây là tiết mục nối lại tình xưa?
Quần chúng nhất trí cho rằng Thẩm Chấp rất thâm tình.
Nếu Thẩm Chấp nguyện ý vì các cô mà làm việc này, cho dù như thế nào các cô cũng không nỡ chia tay.
tinh thần Trà Trà bay xa, ngồi ở trên ghế phát ngốc, nghe thấy tiếng gõ cửa, mới lấy lại tinh thần.
Cô mở cửa ra, là một cô bé cô không quen.
Đàn em khóa dưới chạy một mạch lên mặt vẫn còn đỏ, cô nói: “Đàn chị, anh Thẩm Chấp ở dưới lầu chờ chị.
”
“Cảm ơn, chị biết rồi.
”
Trà Trà đi gặp Thẩm Chấp, vài phút sau cô từ cửa sau kí túc xá nữ lặng lẽ rời đi.
Chờ đến 7 giờ, Trần Tâm Ý đứng ở ngoài ban công, thấy Thẩm Chấp đứng chờ ở dưới lầu.
Buổi tối trời trở lạnh, Trần Tâm Ý mặc áo khoác đi xuống lầu, cô đi đến trước mặt Thẩm Chấp có ý tốt nói với hắn: “Cậu về đi, Trà Trà không ở trong ký túc xá.
”
Một lúc sau, Thẩm Chấp nghe thấy giọng nói của mình, khàn khàn khó nghe, “Cô ấy đi đâu vậy?”
Trần Tâm Ý nói thẳng: “Hôm nay cậu ấy đi hẹn hò.
”
Trần Tâm Ý cũng không phải chưa từng thấy qua loại tình huống con trai chia tay sau đó hồi tâm chuyển ý, nhưng dừng lại ở trên người Thẩm Chấp, cô thấy có chút không thể nào tin được.
Trước kia thật sự không nhìn ra hắn có yêu Trà Trà hay không.
Có lẽ vẫn là do thói quen.
Nhưng nếu là do thói quen thì nó cũng có thể bồi dưỡng và có thể thay đổi.
Trần Tâm Ý nghĩ đến Trà Trà bởi vì hắn mà trốn trong chăn trộm lau nước mắt, những ngày đó ngủ cũng không ngủ được mà một bụng lửa giận.
Cô nhìn sắc mặt không tốt lắm của Thẩm Chấp, lạnh lùng mà nói: “Nếu cậu không yêu cậu ấy, thì đừng làm cho cậu ấy tổn thương lần nữa.
”
Thẩm Chấp nghe xong chỉ cười nhẹ.
Bọn họ đều cảm thấy hắn không yêu Trà Trà, tại sao?
ánh mắt hắn lạnh đi, lạnh lùng nói: “Chuyện của chúng tôi, cậu không cần phải xen vào.
”
Trần Tâm Ý suýt chút nữa thở không ra hơi, trực tiếp bị hắn làm cho tức chết.
Cô thầm nghĩ mình không nên quá lương thiện khuyên hắn rời đi.
Vạn người chờ mong kịch hay để xem, cứ như vậy mà hạ màn.
Quần chúng vây xem tỏ vẻ cực kì thất vọng.
Trong tưởng tượng của bọn họ kết cục cũng không phải như vậy, mà là nữ chính cảm kích nước mắt giàn giụa, cùng nam thần ôm nhau mà khóc.
Thẩm Chấp luyện hát hơn nửa tháng, cũng không còn tác dụng, bởi vì đám người tụ tập quá nhiều, đội bảo an chạy tới đuổi người.
“Đi hết rồi, còn gì để mà xem nữa chứ.
”
Thẩm Chấp ngồi ở dưới bậc thang đợi một đêm.
Bảo an tới cũng không đuổi được.
Hắn an tĩnh ngồi đó, không ai biết hắn suy nghĩ cái gì.
Mà Trà Trà lúc ấy đã ngồi ở rạp chiếu phim, bọn họ xem một bộ phim tình cảm do Vu Cố chọn.
Chuyện xưa đơn giản nhẹ nhàng, đến ngay cả nhạc dạo cũng rất ngọt ngào.
Chẳng qua quy mô phim ảnh nước ngoài đều rất lớn, có đoạn nam nữ chính diễn quá thân mật, cái nên cái không nên đều được quay hết.
Trà Trà nhìn hình ảnh trên màn hình lớn, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng ánh mắt bất đắc dĩ không muốn rời khỏi màn hình.
Tiếng nước khi hôn môi, giọng nói nhẹ nhàng của cô gái khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Vu Cố dùng bàn tay bịt mắt cô, “Cậu vẫn không nên nhìn thì hơn”
Trà Trà mở tay hắn ra, nhỏ giọng nói: “Tớ muốn xem.
”
Mặt cô còn chưa đỏ, ngược lại mặt Vu Cố đã đỏ ửng.
Trà Trà cảm thấy có chút thú vị, “Cậu ngại