Trước đó Nhan Tuệ đã cố ý tác hợp cho con trai và Trà Trà, khi Trà Trà còn là một tiểu cô nương, trên mặt trong mắt đều không giấu được chuyện gì, không thể giấu được chuyện cô thích Thẩm Chấp.
mỗi lần cô đến nhà, không có ý đồ gì khác, chính là tới tìm Thẩm Chấp, vừa nhìn thấy Thẩm Chấp, ánh mắt đã sáng lên rất nhiều.
Chỉ là con trai bà giống như khúc gỗ không thông suốt, lạnh lùng lãnh đạm, không thèm để ý.
Nhan Tuệ cũng không phải là loại cha mẹ tư tưởng cũ kỹ, con trai không có tình cảm, bà cũng không ép buộc.
nhưng vừa rồi nghe thấy mấy chữ này trong miệng con trai nhảy ra, Nhan Tuệ lập tức kinh hãi, cẩn thận hỏi:
“A Chấp, con không đùa giỡn với mẹ chứ?”
“Không, con thích Trà Trà.
” Hắn cúi đầu nhẹ giọng nói.
Nhan Tuệ ít nhiều cũng bị hắn làm cho hoảng sợ, ánh mắt đùa giỡn dần đứng đắn, lúc trước bà thật sự không nhìn ra con trai đối với Trà Trà cũng có tình cảm.
Nhưng nghiêm túc nghĩ lại, điều này không phải là không thể, con trai của mình lạnh lùng, bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, mỗi lần có thể chịu đựng Trà Trà ở trong phòng vài giờ, chiếm giường của mình, mà không có cằn nhằn.
Nhan Tuệ lập tức nở nụ cười, bà nói:
“Mẹ thấy Trà Trà cũng thích con, mẹ Trà Trà đối với con ấn tượng cũng tốt, hôm nào mẹ sẽ đem chuyện này nói với mẹ con bé một chút.
”
Thẩm gia cùng Giang gia, gia thế bối cảnh tương đương.
Hai nhà lại biết rõ nhau, nếu hai đứa trẻ này thật sự nên việc cũng là chuyện tốt, một câu chuyện được mọi người khen ngợi.
Thẩm Chấp vâng hai tiếng: “dạ.
”
Nhan Tuệ càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này thật tốt, hận không thể lập tức nói chuyện hôn nhân của hai đứa trẻ với Sở Thanh Ánh.
Ba Thẩm đúng lúc tạt một chậu nước lạnh:
“Em đừng vui mừng quá sớm.
”
Nhan Tuệ không thích nghe nói mát, lườm ông một cái:
“Con trai cuối cùng cũng không phải là một khúc gỗ, còn không cho phép em cao hứng sao?”
Nhan Tuệ lại thấy con trai muốn ra ngoài, không chút nào để ý hỏi:
“A Chấp, buổi chiều con còn muốn đi đâu nữa?”
Thẩm Chấp không nói cụ thể, chỉ nói:
“Có chút việc, phải đi ra ngoài một chuyến.
”
Nhan Tuệ lại hỏi:
“Buổi tối có về không?”
Thẩm Chấp trầm tư vài giây:
“Không chắc ạ.
”
Nhan Tuệ nói:
“Có thể về thì về nhà đi, ở nhà so với ở bên ngoài thì thoải mái hơn nhiều.
”
“vâng.
”
Thẩm Chấp ra khỏi cửa.
Ba Thẩm uyển chuyển nhắc nhở vợ vẫn còn đang cao hứng:
“Em ngẫm lại xem mấy tháng nay Trà Trà chưa từng đến nhà chúng ta?”
Nhan Tuệ giật mình, hình như đúng là như thế thật, tính ra, đã gần nửa năm không thấy Trà Trà đến nhà bà.
Lần trước sinh nhật, Trà Trà cũng không đến.
Nhan Tuệ hỏi chồng:
“Lời này của anh là có ý gì?”
“Có khả năng hai đứa nhỏ này lại cãi nhau.
”
Bằng không với tính tình của Thẩm Chấp, sẽ không mở miệng trước mặt bọn họ nói lời như vậy.
Nhan Tuệ không tin lắm:
“Hai đứa bọn nó thì có thể sinh ra mâu thuẫn gì, A Chấp tuy rằng tính tình lạnh nhạt chút, nhưng nói chuyện cùng làm việc cũng có chừng mực, Trà Trà càng không cần phải nói.
”
“Có thể là anh nghĩ nhiều rồi.
”
“Nhưng anh nói cũng có đạo lý, hai đứa nhỏ có chút không thích hợp, hôm nào em đi tìm Sở Thanh Ánh hỏi chút.
” Nhan Tuệ cau mày nói.
⋆
Thẩm Chấp hẹn trước khoa thần kinh của Bệnh viện thành phố 3, treo bảng chuyên gia ngoại trú, sau khi cẩn thận khám một lượt, bác sĩ kê đơn thuốc cho hắn, tăng liều.
Bác sĩ nói:
“Tình huống giống như cậu Thẩm tôi cũng hiếm thấy, cậu thường ngày chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, nhớ uống thuốc đúng giờ.
”
Thẩm Chấp hờ hững nhận đơn thuốc, mặt không chút biểu cảm nói cảm ơn.
Sau đó đi đến đại sảnh tầng một để nhận thuốc bác sĩ đã kê đơn.
Hắn cầm theo một túi thuốc, không trực tiếp về nhà, mà là lái xe trở về nhà ở đường đầu ngõ hẻm.
Từ sau năm mười sáu tuổi rời đi nơi này, Thẩm Chấp cũng không trở về lại nữa.
Thẩm Chấp chán ghét, thậm chí là thù hận các việc xảy ra ở nơi này.
Nơi này đem đến cho hắn chỉ có những hồi ức đau khổ vô tận, bộ mặt ngược đãi dữ tợn, còn đen kịt âm u không nhìn thấy được một tia sáng.
Đứng trước cửa, Thẩm Chấp có thể nhớ lại được cảm giác mình bị bỏ đói ăn mặc rách nát, không khác gì một tên ăn mày, chỉ như một con chó vẫy đuôi cầu xin.
Thẩm Chấp thu ánh mắt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên cánh cửa, đẩy cửa ra, bụi bặm bay tứ tung ập vào trước mặt, mùi ẩm mốc khiến hắn bị sặc.
Cái viện này đã rất lâu không có người ở, năm đó người phụ nữ kia bị bắt vào tù, nơi này liền không có ai ở.
Trong sân bày biện đơn giản, liếc mắt một lần là có thể nhìn hết.
Cây hoa quế bên tường tràn ngập mùi hương, Thẩm Chấp đứng giữa sân thật lâu.
Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, từ dưới thảm trước cửa lấy ra được chìa khóa, mở cửa phòng, mở đèn phòng khách, hắn chậm rãi đi lên lầu.
Tầng hai gần ban công căn nhà kia, chính là phòng ngủ của hắn, cũng gần với phòng ngủ của Trà Trà.
Ban công của hai nhà gần như dán vào nhau, chỉ cách một bức tường.
Năm đó Thẩm Chấp không mang một thứ gì đi, tất cả những thứ mười mấy năm trước của hắn vẫn còn ở trong phòng ngủ này.
Bao gồm cả những đồ vật mà từ nhỏ Trà Trà đã không ngừng đưa.
Thẩm Chấp kéo rèm cửa phòng ngủ ra, ánh mặt trời ngoài cửa sổ tranh nhau chui vào trong phòng, gió lạnh thổi qua, bụi bặm trong phòng ngủ dường như được thổi bay đi không ít.
Thẩm Chấp đứng ở ban công hút hai điếu thuốc, mắt thấy sắc trời dần tối, hắn trở lại phòng ngủ, mở ngăn kéo ra, đồ đạc bên trong được sắp xếp chỉnh tề, sổ tay màu đen, cùng với một hộp lõi bút chưa dùng hết.
trừ những thứ đó thì không còn đồ vật thừa nào.
Người đàn ông lục tung đồ đạc ở trong phòng, không biết đang tìm cái gì, hắn lại kéo tủ quần áo ra, ở góc dưới cùng tìm được những con búp bê nhìn qua vừa ngây thơ vừa buồn cười, hơn nữa còn dính đầy bụi.
Thẩm Chấp lấy búp bê thỏ ra, vỗ vỗ bụi phía trên, nhét vào trong ngực, hắn rũ tầm mắt trầm mặc nhìn chằm chằm thật lâu, sau đó cả người ngửa ra sau, an tĩnh nằm trên giường.
Thẩm Chấp lấy tay che mắt, che đi ánh đèn sợi đốt chiếu tới hắn.
Con người ai cũng có lòng tự trọng.
Con người cũng là sinh vật dễ đố kỵ.
Khi còn bé hắn thường xuyên bị mắng bị đánh, nội tâm Thẩm Chấp vô cùng hâm mộ cô bé hàng xóm được mẹ yêu thương.
Không chỉ hâm mộ, hắn vừa mới bị đánh, sẽ sinh ra cảm giác ghen tị.
Tại sao cô ấy có thể có người mẹ dịu dàng? Tại sao hắn suốt ngày bị đánh bị mắng, bị bỏ đói?
Cho nên lúc đầu, lúc cô bé buộc tóc hai bím, cô bé xinh đẹp trắng trẻo mập mạp đem thiện ý tiến về phía hắn, Thẩm Chấp cảm thấy cô đang khoe khoang với mình.
Cô ấy đang bố thí cho một người tội nghiệp.
Cho nên hắn đối xử lạnh lùng với cô.
Về sau, thời gian trôi đi, Thẩm Chấp dần quên đi thành kiến của hắn.
Thẩm Chấp đối với cô bắt đầu có cảm giác nhớ nhung.
Hắn nhớ đến quá khứ đã biến bản thân trở nên có bệnh.
Mặc dù hắn ở trong bóng tối, nhưng hắn cũng đã từng có được ấm áp.
Nhưng hắn không biết trân trọng.
Mưu đồ lừa gạt cô để làm niềm vui.
Duy nhất một lần, chính là vĩnh viễn, sẽ không được có cô ở bên cạnh.
Thẩm Chấp dùng sức siết chặt con thỏ nhỏ cũ kỹ trong ngực không nhìn ra màu sắc ban đầu.
Trà Trà đã tặng hắn rất nhiều thứ, bởi vì quá nhiều, bởi vì hắn quá quen với nó, vì thế hắn không học được cách trân trọng.
Hết lần này đến lần khác đem vứt bỏ.
Giống như một con búp bê ấu trĩ, có một số thứ đã bị đem ném vào thùng rác, bởi vì hắn ghét bỏ sự ấu trĩ ấy.
Còn có một số đồ bị hắn coi là phế vật mà ném ở nơi xó xỉnh tối tăm nào đó, bụi bặm bám đầy cũng chưa một lần chạm đến.
Trong ngực hắn không thoải mái, hắn chậm rãi mở mắt ra, trong mắt đầy tơ máu, đứng thẳng người lên, hắn dịch bước chân nặng nề trầm mặc từ dưới gầm giường lấy ra những thứ bị hắn tiện tay nhét vào trong rương.
Bên trong là một số đồ chơi nhỏ.
Có đồ chơi tự tay làm, card nhân vật, còn có chút kẹo đã hết hạn từ lâu.
Đời này, chỉ có duy nhất Trà Trà thích nhét kẹo vào trong tay hắn.
Trên trấn thường xuyên có hội chợ, khi đó hai người bọn họ đều không có tiền, một con phố từ đầu đến cuối, cũng chỉ có thể mua ba bốn thứ gì đó ở quầy hàng.
Trà Trà đi qua cửa hàng kẹo liền không thể rời chân, đưa tay móc tiền tiêu vặt trong túi ra, toàn bộ dùng để mua kẹo.
Những viên kẹo được đựng trong lọ thủy tinh, Trà Trà tất cả đều đưa cho hắn.
“Ăn nhiều kẹo một chút, rất ngọt.
”
Thẩm Chấp không thích ăn ngọt, cho đến hôm nay, những viên kẹo này cũng chưa từng được động đến.
Ký ức không thể nhớ lại.
Sau khi trái tim có cảm giác có lỗi, mỗi một lần nhớ lại là một lần tra tấn.
Khoảng thời gian sơ trung, Thẩm Chấp không hẳn là không biết Trà Trà muốn dung nhập vào vòng tròn bạn bè của hắn.
Thẩm Chấp chỉ là làm bộ như không biết, sau đó dùng thái độ lạnh lùng đóng lại cánh cửa giao tiếp giữa bọn họ.
Không biết vì cái gì, hắn chính là không muốn Trà Trà cùng những người đó có tiếp xúc quá nhiều.
Buổi tối hôm đó, Thẩm Chấp không về nhà, hắn cũng không ghét bỏ căn phòng nhiều năm chưa được