Khi Thẩm Chấp trở về đã là buổi sáng, hắn uống thuốc rồi lại lăn ra ngủ.
Hắn liên tục phải nhấn mạnh với mẹ bản thân không có vấn đề gì.
Ý thức thanh tỉnh hơn bất cứ ai, bình thường hơn bất cứ kẻ nào.
Hắn chỉ là cần ngủ một giấc ngủ thật chất lượng.
Thuốc mà bác sĩ cho là loại thuốc điều trị chứng mất ngủ tốt nhất, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy hắn đã trở nên tốt hơn.
Lâu dần, Thẩm Chấp không ngừng tự nói với bản thân, trong lòng hắn Trà Trà cũng không quan trọng đến thế.
Cô không yêu liền không yêu.
Hắn cũng không muốn hai người từ thanh mai trúc mã lại trở nên ghét bỏ nhau như chó với mèo.
Hắn tự nhủ phải
nhủ bản thân mình phải sống thật tốt cùng cô.
Hắn tự thuyết phục bản thân mình tốt hơn để không thành một con cẩu khó ưa.
Thẩm Chấp đã ngủ hết một buổi chiều, đầu óc choáng váng, gáy lại nặng trĩu.
Ở trong phòng lâu khiến hắn rất ngột ngạt, hắn thậm chí còn chưa thay giày, đã ra ngoài cho thông thoáng.
Đôi dép lê Thẩm Chấp đang đi là của Trà Trà đưa cho, hắn đứng dưới gốc cây hòe, nhất thời kinh ngạc khi thấy Trà Trà.
Ánh nắng loang lổ đổ xuống khuôn mặt tái nhợt của chàng trai, trên mặt lộ rõ vẽ suy nhược, môi hơi ửng đỏ, hắn dùng giọng nói khàn khàn đánh vỡ sự im lặng này, "Trà Trà."
Trà Trà cũng đã rất lâu không gặp Thẩm Chấp.
Hình như là từ khi hắn tạm nghỉ học ở trường.
Từ đó cũng không gặp lại, thậm chí cũng không nghe nói gì về hắn.
Thanh âm bên tai cô có chút chua xót.
Những suy nghĩ vẩn vơ vừa rồi trong đầu cô cũng đã tan biến.
Trà Trà dừng lại, không tiến lên phía trước, cũng không lùi về phía sau, giữ một khoảng cách với hắn.
Gần đây Thẩm Chấp có vẻ đã gầy một chút, từ trong bóng tối lộ ra một góc đường cong sắc bén, vẻ mặt ủ rũ, môi mỏng hơi mở, giọng điệu đều đều, "Em mới từ trường trở về à?"
Trà Trà cảm thấy Thẩm Chấp đứng trước mặt cô mới là Thẩm Chấp mà cô biết.
Trông hắn có vẻ thờ ơ, bình tĩnh, không chút gợn sóng, nhưng lại hiện ra vài phần kinh tâm động phách*.
(*) Kinh tâm động phách: mất hồn mất vía.
Đẹp đến mất hồn vía =))
Cô cảm thấy Thẩm Chấp đã nghĩ thông suốt rồi.
Nghĩ kĩ thì hắn đối với cô cũng không hẳn là tình yêu, chỉ là ở chung lâu quá mà sinh ra thói quen thôi.
Trà Trà gật đầu lại lắc đầu: "Không phải."
Thẩm Chấp im lặng một lúc, hắn nhớ, lúc trưa mẹ hắn có gọi tới, nói Trà Trà hôm nay đưa bạn trai về nhà.
Xem thời gian, hẳn là cô vừa mới tiễn cậu ta trở về.
Thẩm Chấp mím môi, giọng điệu nhẹ nhàng, "Trà Trà, anh đã suy nghĩ kĩ rồi."
Trà Trà siết ngón tay, im lặng nghe hắn nói.
Có thể tâm bình khí hòa mà nói chuyện đối với bọn họ mà nói là điều rất khó.
Trước đó họ một người bức bách, một người lui về sau.
Lời nói không dễ nghe, vẻ mặt lại dữ tợn.
Thẩm Chấp điềm nhiên như không: "Là do tôi chấp niệm quá sâu, tôi không nên dùng thói quen của mình để bắt ép em."
Trà Trà nghẹn một hơi, đồng thời, cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Quả nhiên, cô đoán không sai.
Hắn đối với cô, quả thật không yêu thích nhiều đến vậy.
Những thay đổi thất thường hay đây đưa mấy ngày nay, chẳng qua chỉ là vì thói quen.
Tuy Trà Trà đã biết rõ sự thật này từ rất lâu, nhưng khi chính tai nghe thấy cô vẫn có cảm giác như bị kim châm.
Móng tay cô bấu chặt vào lòng bàn tay, ngay cả khi tự véo chính mình cũng không cảm nhận được gì: "Ừm."
Thẩm Chấp giả vờ thoải mái mỉm cười, "Từ nay về sau em vẫn là hàng xóm của tôi.
Xin lỗi, trước đây tôi vì ích kỷ, mà đã lừa dối em."
Đôi mắt Trà Trà ấm áp mà đượm buồn, cô bị tình cảm nóng bỏng nhất thời của tuổi mới lớn lừa dối khiến cô không thể nói ra ba chữ "không sao đâu", cô nghiến răng nói không nên lời.
Gió mùa thu mát mẻ.
Thẩm Chấp từ từ bước ra khỏi cái bóng đen lốm đốm, từng bước một đi đến trước mặt cô.
Người thiếu niên có vóc dáng mảnh khảnh, cao hơn nhiều so với cô, hắn cụp đôi mắt lạnh lùng xuống, nhìn cô một cách dịu dàng, sau đó vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô, giọng nói tựa như dòng suối trong veo chậm rãi đáp xuống đỉnh đầu cô, "Sau này đừng có trốn tôi nữa, không thể trở thành một đôi, chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau mà."
Thẩm Chấp dường như đang làm hòa với cô.
Dùng những lời tốt đẹp làm như thể việc trước chỉ là một sai lầm không đáng có.
Đây là sự kết thúc của một vấn đề.
Trà Trà mệt mỏi rồi.
Cô không cảm nhận được gì, cứ như một con búp bê không chút cảm xúc nào: " Ừm."
Thẩm Chấp có vẻ nhẹ nhõm, bàn tay đặt trên đầu cô không có ý muốn dời đi, nhẹ nhàng xoa ngón tay vào má cô, hắn nói: "Vậy đi."
Cứ như vậy đi.
Hắn đã xin lỗi, cũng đã cho qua.
Thẩm Chấp nói xong những lời này, như trút được gánh nặng, hắn nghĩ rằng hắn đã hoàn toàn buông bỏ được, hắn nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thật ngon.
Hắn sẽ không bao giờ bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng nữa, không bị dày vò bởi những kí ức kinh hoàng từ thời thơ ấu.
Hắn thích cô, cũng chắc chắn sẽ không thích cô nữa.
Hoàng hôn tỏa dọc theo đám mây lớn, ánh mắt hắn nhìn về phía xa, dường như đã bị phân tâm một hồi lâu rồi mới từ từ thu lại tầm mắt.
Mùi thơm của hoa hòe thoảng qua cánh mũi, Thẩm Chấp nhớ Trà Trà thích hoa hòe.
Không chỉ hoa hòe, còn cả hoa quế.
Thẩm Chấp nâng cánh tay lên một chút để chạm vào cành cây phía trên đầu, hắn hái xuống một bông hoa hòe màu trắng và đặt nó vào lòng bàn tay cô.
Giống như khi còn nhỏ, má cô ửng hồng vui sướng, đem những bông hoa đặt vào tay hắn.
Thẩm Chấp nói: "Này coi như là gửi cả mùa thu cho em."
Trà Trà cầm nhánh hoa trên tay, vẫn không nói gì.
Thẩm Chấp.không quá bận tâm, hắn xoay người: "Tôi về nhà trước."
Trà Trà đối mặt với bóng lưng hắn, "Thẩm Chấp."
Cô không gọi A Chấp.
Chàng trai dừng bước chân, nín thở lắng nghe.
Trà Trà nói: "Tôi không giỏi ghét người khác, hiện tại cũng sắp tìm được hạnh phúc của riêng mình rồi.
Chúc anh sớm tìm được hạnh phúc của mình."
Cô vẫn mềm lòng.
Dành cả thanh xuân để thích một người, cũng chứng kiến tuổi niên thiếu bất hạnh của hắn, cho nên cô không thể nói ra bất kỳ lời ác ý nào.
Từ giờ trở đi, mỗi người đều hạnh phúc, cũng là một kết thúc tốt.
Thẩm Chấp bất giấc nắm chặt bàn tay, qua thật lâu sau, hắn quay lại nói với cô: "Tôi cũng vậy."
Thẩm Chấp trở về nhà với gương mặt vô cảm như mọi khi, Nhan Tuệ hỏi hắn: "Con đi đâu vậy?"
Thẩm Chấp kéo khóe môi tạo ra một nụ cười, "Ra ngoài dạo một vòng thôi."
Mặc dù hôm nay Thẩm Chấp đã nói đi nói lại với bà là hắn vẫn ổn, bác sĩ cũng nói khoảng thời gian này mọi thứ đều chuyển biến theo hướng tốt đẹp, nhưng Nhan Tuệ vẫn không yên tâm
Trạng thái tinh thần của Thẩm Chấp thực sự không ổn.
Luôn tỉnh giấc lúc nửa đêm, làm những điều kỳ lạ, đến khi tỉnh dậy lại không thừa nhận.
Nhan Tuệ nói: "A Chấp, hay là ngày mai mẹ cùng con đến bệnh viện?"
Thẩm Chấp đáp: "Con đã giải quyết xong rồi."
Vừa rồi hắn đã tự tháo nút thắt trong lòng, hắn đã chủ động phân loại Trà Trà thành bạn bè/em gái hàng xóm/thói quen/kiểu người sẽ không còn thích nữa.
Hắn đã làm hòa với Trà Trà.
Chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ tốt lên, Thẩm Chấp vui vẻ nghĩ.
Nhan Tuệ không thuyết phục được hắn cũng không còn cách nào, chỉ nói, " Vậy con nhớ uống thuốc."
Thẩm Chấp đáp: "Vâng."
Thẩm Chấp nghĩ rằng hắn đã từ bỏ được mối tình kia, hắn không ngừng lặp đi lặp lại với chính mình là hắn không thích cô nhiều đến vậy.
Càng nhiều tình cảm thanh mai trúc mã, thì càng dễ nảy sinh tình cảm sâu đậm không muốn rời.
Nếu tình yêu mới bắt đầu đã "tim đập thình thịch", vậy anh ấy có thể từ bỏ cô thật dễ dàng và nhanh chóng.
Trà Trà ngã xuống cũng có thể vỗ vỗ bụi trên người mà đứng lên, cũng không quay đầu lại đi về phía trước.
Vậy thì hắn cũng phải như thế.
Đêm đó Thẩm Chấp ngủ từ 10 giờ tối tới 8 giờ sáng không mơ một giấc nào.
Sáng hôm sau thức dậy với tâm trạng vui vẻ, thậm chí tâm tình còn tốt đến mức xuống lầu ăn sáng.
Hắn tâm tình vui vẻ chào hỏi cha mẹ ở bàn ăn: "Mẹ, buổi sáng tốt lành."
Nhan Tuệ thiếu chút nữa không nhìn nhận được mà khóc trước mặt hắn, bà cố nặn ra một nụ cười, "Ừ, ngồi xuống ăn sáng đi."
Thẩm Chấp kéo ghế dựa ngồi xuống, uống một ly sữa bò nóng.
Đôi mắt Nhan Tuệ hơi sưng, nhìn dáng vẻ A Chấp, xem ra hắn đã quên chuyện gì xảy ra đêm qua.
Nhan Tuệ nuốt không trôi, dứt khoát buông dũa, bà hỏi: "Tối qua, con ngủ ngon không?"
Thẩm Chấp mỉm cười, "Ngủ rất ngon ạ."
Nhan Tuệ chịu đựng nghẹn ngào, "Không nằm mơ?"
Thẩm Chấp cười nhẹ, "Không có."
Nhan Tuệ thực sự ăn không thể vào nữa, "Tốt."
Đêm qua Thẩm Chấp lại mở cửa phòng vào lúc nửa đêm, chạy ra sân, ngẩng đầu như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Lúc ấy Nhan Tuệ không dám nói lớn tiếng với hắn, nhìn hắn bộ dạng mơ mơ hồ hồ không tỉnh táo của hắn mà lòng như dao cắt."A Chấp, con đang tìm cái gì à?"
Thẩm Chấp nhìn chằm chằm vào cây hải đường, hắn lẩm bẩm tự nói: "Hoa, con muốn hoa."
Nhan Tuệ bẻ một bông hồng ở vườn sau, nhẹ đặt nó vào tay hắn, nhưng lại bị hắn ném xuống đất một cách thô bạo, hai tròng mắt đỏ lên, có chút nóng nảy, nói: "Không phải, không phải cái này."
Nhan Tuệ vẫn không biết hắn muốn cái gì, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi đi hỏi lại.
Cuối cùng cũng nhận được câu trả lời từ miệng hắn.
Hắn muốn một cây hoa hòe.
Nhan Tuệ đi đến con đường rợp bóng cây bên ngoài sân để hái cho hắn một cây hoa hòe, hắn ôm nó trong tay như một đứa bé, sau đó trở lại phòng ngủ của mình.
Hắn ôm cây hoa hòe ngủ cả đêm.
Khi tỉnh dậy, lại quên sạch sẽ những ký ức này.
Ăn sáng xong, Nhan Tuệ đau lòng mà nhắc nhở hắn: "A Chấp, nhớ uống thuốc."
Thẩm Chấp cũng không chống đối việc này, đem nước ấm cùng thuốc nuốt xuống từng viên.
Nhan Tuệ không biết nguyên nhân phát bệnh của hắn là gì, lén đi hỏi bác sĩ tâm lý, cũng không có được đáp án chính xác.
Có lẽ vì tình mà khốn khổ.
Nhưng Nhan Tuệ không tin Thẩm Chấp có thể vì Trà Trà mà trở thành bộ dạng như thế này.
Nhan Tuệ một bên nhìn hắn, một bên nói: "A Chấp, con cũng sắp học năm 3 rồi, nên tìm một cô bạn gái để nói chuyện yêu đương, miễn là con thích, dù gia cảnh thế nào, mẹ đều chấp nhận."
Thẩm Chấp nghiêm túc suy nghĩ