Edit: Snow Wings
Beta: Du Tử Tĩnh
-
Đối với Thẩm Chấp mà nói thì Khương Diệu Nhan là nữ sinh hắn đã từng thích, là người mà hắn thật sự động tâm thời niên thiếu.
Năm tháng đã khiến bên ngoài cô ta như có thêm một lớp kính, người con gái hoạt bát rộng rãi trong hồi ức kia, từ lúc cô từ nước ngoài trở về đã thay đổi rồi.
Mối quan hệ của bọn họ vốn dĩ nên chấm dứt từ khi mà Khương Diệu Nhan nói với hắn “Tớ chỉ coi cậu là bạn tốt mà thôi”.
Nếu không thích hắn, vậy tại sao lại luôn quan tâm đến chuyện của hắn?
Tin nhắn được gửi đi.
Bên kia an tĩnh thật lâu, sau đó Khương Diệu Nhan trả lời: 【 Tớ không sợ cậu mắng tớ xen vào việc người khác nên tớ muốn nói cho cậu cái này.
】
【 Sự đồng tình không phải là yêu, áy náy không phải là thích.
】
Khương Diệu Nhan nói những lời này, giống như rất có đạo lý, nhưng bên trong lại vô hình nói với hắn rằng tình cảm của hắn dành cho Trà Trà hiện tại chỉ là sự đồng cảm và áy náy.
Thẩm Chấp nhìn chằm chằm dòng chữ trên điện thoại, nở một nụ cười nhẹ, từ đuôi mắt tràn ra vài tia trào phúng, người giống như hắn thì chẳng có cái loại cảm xúc áy náy như kia đâu.
Thẩm Chấp nhìn chằm chằm vào ảnh của Khương Diệu Nhan một lúc lâu, đó là một bức ảnh chụp cô ta đang đón gió cười tươi, khuôn mặt hướng về mặt trời, ánh nắng rực rỡ của mặt trời chiếu vào gương mặt, nụ cười còn đẹp hơn những vì tinh tú trên trời.
Thẩm Chấp đã vô số lần sa vào nụ cười xán lạn này, đêm khuya luôn mơ đến gương mặt tươi cười này.
Nhưng cái đoạn thời gian thiếu niên tim đập thình thịch kia đã qua rất lâu rồi.
Lâu đến mức hắn đã thản nhiên quên đi, dùng ánh mắt bình thường để nhìn cô ta.
Khương Diệu Nhan nói đủ lời, làm đủ việc, cố ý hay là vô tình, hắn không phân biệt, cũng không muốn phân biệt.
Hơn mười phút trôi qua Thẩm Chấp mới trả lời: 【 Đừng liên lạc với tôi nữa.
】
Mối quan hệ của họ đã dừng vào mùa hè năm ấy, mùa hè năm mà Khương Diệu Nhan bỏ lại hắn để ra nước ngoài.
Cuộc điện thoại vào lễ Giáng Sinh mùa đông năm trước kia, hắn không nên nhận, hắn cũng không nên chỉ vì một cuộc điện thoại đó, ở trong đêm tuyết rơi dày đặc, không chút do dự lao tới sân bay.
Nếu tất cả mọi thứ đều dừng lại ở lúc ấy.
Mọi thứ sẽ không bị đảo lộn.
Trà Trà sẽ không bỏ hắn đi.
Mà hiện tại hắn cũng sẽ không chật vật đến như vậy.
Có đôi khi, sáng sớm tỉnh giấc, Thẩm Chấp nhìn gương trong nhà tắm, hai tròng mắt lẳng lặng nhìn khuôn mặt được phản chiếu trong gương, hắn cảm thấy rất xa lạ, ánh mắt lãnh khốc, lòng trắng mắt chiếm gần hết cả con mắt, lãnh khốc mà không có nhân tình.
Ra khỏi ngõ, Thẩm Chấp lái xe đến một cửa hàng điện thoại trông có vẻ khá bình thường, không có gì sang trọng lắm.
Hôm nay hắn còn có chuyện quan trọng muốn làm.
*
Khương Diệu Nhan nhận được tin nhắn kia của Thẩm Chấp, ngồi ở trên giường sửng sốt khoảng hai phút, cho đến khi mẹ cô ta gọi xuống ăn sáng, cô ta mới phản ứng lại.
Khương Diệu Nhan ngồi trước bàn ăn mất hồn mất vía, thử nhắn một tin nhắn cho Thẩm Chấp.
【 Do tớ sai, được chưa? Dà tớ nói sai, không nên quản nhiều như vậy, nhưng cũng không đến mức để cậu đoạn tuyệt quan hệ với tớ chứ? 】
Click gửi đi, dấu chấm than màu đỏ xa lạ hiện lên trên khung thoại của bọn họ.
Khương Diệu Nhan nhìn chằm chằm dấu chấm than thật lâu, hai mắt mở to, biểu tình giống như không thể tin nổi, cực kỳ chấn động.
“Diệu Nhan, nhìn gì trong điện thoại mà ngây người ra thế? Mau ăn cơm đi.”
“Vâng.”
Trước khi vào học, Khương Diệu Nhan cũng đã cảm nhận được sự lãnh đạm của Thẩm Chấp với cô ta, rốt cuộc cũng đã chia cách mấy năm, quan hệ không tốt bằng lúc còn học cấp hai cũng là bình thường, nhưng sao Thẩm Chấp lại xóa bạn bè với cô ta? Sao hắn bỏ được?
Từ lúc còn học nhà trẻ Khương Diệu Nhan không có lúc nào là nhân duyên không tốt, ai cũng thích chơi với cô ta.
Mẹ cô ta còn nói hồi nhỏ cô ta rất giống con trai.
Khương Diệu Nhan có tính cách khá tùy tiện, sau khi lớn lên cũng thích chơi cùng con trai,quả thật là tính cách hào phóng ấy rất được các bạn nam hoan nghênh.
Dần dần bọn họ đều có bạn gái.
Nhưng mà......
Mọi người đều rất ghét cô ta.
Khương Diệu Nhan không cảm thấy hành động, lời nói của mình có gì sai, có bạn gái là nhất định phải bảo trì khoảng cách với cô ta sao? Bọn họ quan hệ không chỉ là anh em tốt mà còn hơn như vậy.
Bạn gái cũng chỉ là người mới, làm sao có thể bằng tình bạn mấy năm của bọn họ?
Nói đến cùng, Khương Diệu Nhan chỉ muốn hưởng thụ cảm giác chúng tinh phủng nguyệt trong tầm mắt này.
Nhưng hiện tại mọi thứ đã thay đổi, mấy cái thủ đoạn đó của cô ta đã không còn dùng được nữa.
Khương Diệu Nhan cắn răng, nghĩ mãi không ra, cô ta còn chưa làm việc gì xấu mà sao lại bị ghét bỏ?
*
Trước khi kỳ nghỉ đông của Trà Trà kết thúc, cuối cùng bố mẹ cô cũng đã về.
Sở Thanh Ánh sau khi về đến nhà, trực tiếp đi lên phòng ngủ trên tầng hai thu thập hành lý.
Giang Thừa Chu biểu tình khó coi đứng ở phía sau bà, không nói một lời nào nhìn bà.
Đồ mà Sở Thanh Ánh muốn mang đi không nhiều lắm, một cái vali lớn là đủ để cho đồ vào.
Bà chỉ cho một vài bộ đồ, cùng giấy chứng nhận thân phận quan trọng, còn những thứ đồ quý báu như trang sức xa xỉ phẩm hay thẻ tín dụng xếp đầy trong ngăn kéo bà không hề động đến dù chỉ một cái.
Trà Trà nhìn mẹ mang theo vali hành lý đi xuống, cô đáng thương nhìn bà, hỏi: “Mẹ, mẹ muốn đi trong hôm nay luôn sao? Mẹ ở chỗ nào vậy? Có an toàn không ạ?”
Sở Thanh Ánh nhìn con gái, biểu tình trên mặt hơi cứng lại, “Mẹ định dọn về nhà chỗ ngõ hẻm ở một thời gian.”
Căn nhà đó là do bà dùng số tiền tiết kiệm của mình để mua, là tài sản thuộc về cá nhân bà.
Giang Thừa Chu không chịu ly hôn, tuyệt đối không đồng ý, thậm chí còn nói bà không biết tự lượng sức mình.
Sở Thanh Ánh cũng biết ly hôn với ông còn khó hơn lên trời, vậy thì ở riêng, sinh hoạt không dính dáng tới nhau.
Trà Trà nhìn mẹ mình, lại nhìn vẻ mặt mười phần khó coi của ba, cô nhỏ giọng hỏi: “Mẹ về ở đó một mình sao?”
tay Sở Thanh Ánh nhẹ nhàng đặt ở trên má con gái, bà ôn nhu nói: “Đúng vậy.”
Trà Trà nắm tay mẹ, nói nhỏ: “Vậy con về đó với mẹ.”
Trong lòng Sở Thanh Ánh khi nghe thấy lời này rất cảm động, bà suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu: “Được.”
Ngay sau đó Trà Trà lên lầu tùy tiện lấy vài bộ quần áo, cô không yên khi để mẹ cô trở về một mình.
Lúc trước khi đi, Trà Trà ngẩng cổ nhìn ba, cô hé miệng, còn chưa kịp nói gì, Giang Thừa Chu đã nói trước: “Đi đi, đi cùng mẹ con.”
Mẹ cô đã đi ra ngoài trước, đứng ở ngoài sân chờ cô, Trà Trà trước khi đi không nhịn được mà nói: “Ba, ba như vậy là không đúng.”
Thích một người thì không nên cưỡng bách.
Lúc đó cô thích Thẩm Chấp muốn chết, nhưng những việc mà hắn không thích, cô đều không muốn làm.
Sao mà Giang Thừa Chu lại không biết việc này là do mình sai, nhưng mà tình yêu thì có bao giờ nói lý đâu, trên đời này không phải ai cũng có một tình yêu lưỡng tình tương duyệt.
Nếu ông buông tay, ông sẽ mất đi người mà ông yêu cả đời mất.
“Đừng để cho mẹ con chờ lâu.” Ông nói.
Trà Trà liền biết ba cô sẽ không nghiêm túc nghe lời cô nói, đi phía trước, cô nói: “Ba, ba cũng phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Ừ.”
Ngoài sân của nhà chỗ ngõ hẻm kia.
Năm nào cũng có người đến quét tước theo định kỳ, cho nên hiện tại cũng gọi là còn sạch sẽ.
Vòng đi vòng lại, bọn họ vẫn trở lại với căn nhà nhỏ này.
Trước khi Sở Thanh Ánh dọn đi khỏi Giang gia đã từng nói với Giang Thừa Chu rằng hy vọng ông sẽ không tự tiện vào nhà khi chưa có sự cho phép của bà.
Giang Thừa Chu đồng ý.
Ông có thể không đồng ý sao?
Sở Thanh Ánh lấy cái chết ra để ép, ông không thể không nhả ra.
Vốn dĩ Sở Thanh Ánh cho rằng ông sẽ không dễ dàng cho con gái đi theo mình.
Giang Thừa Chu cũng tính toán rất hay, nếu sau này mà nhớ bà, chỉ cần lấy con gái làm cớ để tới nhà thăm.
Ngôi nhà nhỏ duy nhất kia nhìn không hề giống cái nơi lâu rồi không có người ở.
Trà Trà giúp đỡ mẹ dọn dẹp nhà lại một chút, sau đó ngồi ở trên sô pha nghỉ ngơi, cô uống ngụm nước, sau đó hỏi: “ Mẹ, mẹ với ba......”
Ly hôn rồi sao?
Sở Thanh Ánh nói: “Không có, ông ấy không đồng ý.”
Sở Thanh Ánh hiển nhiên không muốn nói quá nhiều với con gái, “Chuyện của mẹ và bà con, con không cần lo lắng.”
Mấy năm nay, thứ duy nhất có thể trấn an bà, đó là hai đứa nhỏ này tính cách đều không cực đoan giống Giang Thừa Chu.
Con trai thành thục trọng ổn.
Con gái thông minh lương thiện.
Sở Thanh Ánh nhìn con gái, nhẹ giọng nói: “Trà Trà, tương lai nếu kết hôn nhất định phải cam tâm tình nguyện mới được, tìm một người con trai ôn nhu săn sóc, hoạn nạn có nhau đến già.”
Trà Trà hiện tại đã năm ba đại học, đã qua cái tuổi bị cấm yêu sớm.
Cô dựa vào bả vai của mẹ, nói thật, “Mẹ, thật ra con đang yêu đương.”
“Là ai vậy? Bạn học trong trường sao?”
“Mẹ cũng biết người đó.”
Sở Thanh Ánh thật sự không nghĩ ra người đó là ai.
Chờ Trà Trà nói ra tên Vu Cố, bà còn sửng sốt rất lâu, ở trong trí nhớ của Sở Thanh Ánh, Vu Cố là một người nói rất ít, không hề có một chút cảm giác tồn tại nào.
“Con thích người ta lúc nào?”
“Đấy là.......!con cũng đã quên mất rồi, đột nhiên con cảm thấy cậu ấy rất tốt.”
Sau khi hai người tách nhau ra, cô liền bắt đầu chờ mong lần gặp mặt tiếp theo.
Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Vu Cố trong mắt Trà Trà thì chỗ nào cũng tốt, là một người cực kỳ hoàn mỹ, không có một chút khuyết điểm nào.
“Mẹ, con nói cho mẹ nghe, cậu ấy đối xử với con rất tốt, chuyện gì cũng quan tâm đến con, trước nay chưa từng quát mắng con, chưa từng có ai nhân nhượng con đến như vậy, con thật sự rất thích cậu ấy.”
Nhớ rõ kỳ si/nh lý của cô, nhớ rõ sở thích của cô, còn có cẩn thận tỉ mỉ quan tâm.
Mỗi ngày là một ngày yêu đương cuồng nhiệt.
Sở Thanh Ánh hỏi: “Chỉ vì cậu ấy đối tốt với con, con mới thích cậu ấy sao?”
Trà Trà nghiêm túc tự hỏi rồi nghiêm túc lắc đầu, “Không phải.”
Vốn dĩ cũng đã rất thích.
Nhưng vì nhưng việc này lại càng thêm thích.
Sở Thanh Ánh nghe xong cũng vui vẻ cho cô, “Hôm nào dẫn cậu ta về nhà ăn cơm.”
Trà Trà dùng sức gật đầu, “Vâng ạ.”
Sau khi Thẩm Chấp giải quyết việc xong xuôi thì đã đêm rồi, phát hiện đèn ở ngôi nhà cách vách sáng lên, hắn sửng sốt một hồi lâu, ngay sau đó sắc mặt khôi phục như thường.
Thẩm Chấp tưởng mình xuất hiện ảo giác, hắn tập mãi thành thói quen, động tác máy móc mở ra cửa sân, đi lên phòng ngủ trên tầng, tự ném mình lên giường.
Nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó bò dậy lấy nước uống thuốc.
Uống thuốc xong, Thẩm Chấp đứng ở trên ban công hóng gió, từng gió nhẹ thổi tới, tầm mắt của hắn dần dần di chuyển đến ngôi nhà bên cạnh.
Mãi cho đến khi Thẩm Chấp nghe thấy âm thanh đối thoại của Trà Trà cùng mẹ cô, hắn mới biết được thì ra không phải ảo giác.
Hôm nay bọn họ đã dọn về đây.
Thẩm Chấp vẫn chưa biết vì sao mà Trà Trà lại dọn về, chờ đến khi Vu Cố gõ cửa nhà cô, hắn dường như đã hiểu ra.
Có lẽ cô vì Vu Cố mới trở về.
Hắn thấy Trà Trà ngồi ở xích đu ngoài sân, Vu Cố đứng phía sau cô, dùng sức vừa phải, nhẹ nhàng đẩy.
Tiếng cười của Thiếu nữ bị gió đưa đến tai hắn.
Cô vừa sợ hãi lại vừa muốn trải nghiệm kí/ch thích, “Đẩy cao thêm một chút đi.”
Thẩm Chấp giả vờ như mình không nhìn thấy, đôi mắt của hắn đỏ như máu, ghen ghét sinh thành hận ý vặn vẹo.
Hắn nhắm mắt lại, sau đó mở ra đã khôi phục bình thường.
Bình tĩnh lại lãnh đạm.
Mấy ngày nay, hắn đã biết vài việc không nên biết.
Từng việc một, để ở trước mặt Trà Trà, cũng đủ để khiến Vu Cố không còn đường chối cãi.
Thẩm Chấp vốn định chờ thêm một thời gian, nhưng sau hôm nay, hắn không muốn đợi nữa, càng nhanh càng tốt, lâu hơn một ngày cũng không được.
Thẩm Chấp xoay người trở về phòng, gọi cho một dãy số xa lạ, sau khi bên kia nhận máy, hắn nói: “Ngày mai, cậu lại đây một chuyến đi, làm trò trước mặt cô ấy, nói việc hôm nay cậu nói cho tôi, nói lại cho cô ấy.”
Vu Cố nhìn như vô thanh vô tức, nhưng ai mà biết được hóa ra cậu ta lại quá ghê tởm.
Tìm người chụp lén nhiều ảnh như vậy, từ lâu đã bắt đầu nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của cô.
Mọi việc xong xuôi, Thẩm Chấp thỏa mãn đi ngủ.
Ngày hôm sau xảy ra biến cố, hắn gõ cửa nhà bên cạnh, ra mở cửa chị có mẹ cô, Thẩm Chấp hỏi: “Con chào dì, Trà Trà có ở nhà không ạ?”
“Lúc sáng con bé đi ra ngoài, phải đến chiều muộn mới trở về.”
“Cậu ấy đi đâu thế ạ?”
“Cổ trấn Bắc thành, Vu Cố lái xe đưa con bé đi chung.”
Tối hôm qua Trà Trà vội vàng thu thập hành lý, khó có khi vui vẻ như vậy.
Thẩm Chấp nói lời cảm ơn.
“Cháu tìm con bé có việc quan trọng sao?”
“Vâng, rất quan trọng.”
“Không cần phải gấp gáp, chiều con bé sẽ về.”
“Vâng, cháu chờ cậu ấy về.”
Sở Thanh Ánh thuận miệng than câu: “Lâu rồi không thấy Trà Trà vui vẻ như vậy.”
Khuôn mặt Thẩm Chấp trắng bệch, tâm trạng trầm xuống, “Thật sao ạ?”
“Đúng vậy.” Đối với đứa trẻ mà bà đã nhìn nó từ nhỏ đến lớn, Sở Thanh Ánh khó tránh khỏi nói nhiều hơn một chút, “Cháu không biết