Văn Hoài tính tình không tốt còn khó chiều, trợ lý nhỏ bên người thật sự rất vất vả, sắp tới bộ phim này đóng máy, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một trận thật đã, còn chưa kịp cao hứng, hắn lại thay đổi sắc mặt.
Trợ lý suy nghĩ gần đây vị tổ tông này ở tổ quay phim tâm tình cũng không tệ lắm, làm sao mà bỗng nhiên liền thay đổi sắc mặt, bọn họ một chút chuẩn bị cũng không có.
Văn Hoài trong lòng nóng phát hoảng, thay đổi vài dáng ngồi, vẫn cảm thấy không thoải mái, hắn đen mặt hỏi:
“Còn có bao lâu nữa mới đến sân bay?”
“Từ chỗ này đến sân bay, không kẹt xe cũng khoảng hơn một giờ.”
“Mấy giờ bay?”
“Buổi chiều bốn giờ.”
“Ừm.” Văn Hoài đội mũ lên, hạ ghế sau lưng xuống, ngả ra sau, nhắm mắt lại nói: “Tôi ngủ một giấc, đến nơi thì gọi tôi.”
Trợ lý thở một hơi, “Được rồi anh.”
Văn Hoài tuy rằng nhắm hai mắt, nhưng hắn không có ngủ, ngồi trên xe lăn qua lộn lại thay đổi vài tư thế, đầu óc vẫn thanh tỉnh.
Trước kia Trà Trà với Thẩm Chấp ở bên nhau, hắn không có gì bất ngờ.
Nhưng qua mấy tháng, Vu Cố không chút động tĩnh đã mang được người về tay, hắn con mẹ nó cũng không nghĩ tới!
Thật sự một chút ít dấu vết để lại cũng không có thấy.
Lặng yên không một tiếng động.
Chờ ô tô chạy đến sân bay, Văn Hoài vẫn chưa ngủ, một bụng tức giận xuống xe, đeo khẩu trang đội mũ đem chính mình che đến kín mít, các fan tiễn hắn ra sân bay rất ít, ngại khí thế lạnh lẽo đáng sợ trên người hắn, không dám tới gần, chỉ dám xa xa mà nhìn, nhỏ giọng nói một câu Anh lên đường bình an.
Văn Hoài ở trên máy bay cũng không nghĩ ra, hai người này như thế nào mà lại ở bên nhau?
Vu Cố một gậy cũng đánh không ra một tiếng, mà trước kia trong mắt Trà Trà trừ Thẩm Chấp căn bản đều không để người khác vào mắt.
Văn Hoài càng kỳ quái hơn chính là, hắn cùng Trà Trà trừ cùng khu nhà cũng không có quan hệ gì đặc biệt, nhưng mà hắn tức giận so với Thẩm Chấp bị vứt bỏ còn lợi hại hơn?
Làm sao mà có thể hết yêu một cách nhanh như vậy?
Bản thân khóc lóc đến chết đi sống lại nói thất tình mới qua được bao lâu?
Nhanh như vậy lại cùng người khác ở bên nhau?
Cô ấy thật sự có thích tên kia đến như vậy không?
Khổ sở không được bao lâu là có thể khép lại.
Văn Hoài càng nghĩ càng giận, trong lòng càng giận, hắn đột nhiên mở mắt, cả người bật ngồi dậy, khiến người bên cạnh hoảng sợ.
Trợ lý lắp bắp, “Anh Hoài, lại làm sao vậy?”
Văn Hoài tức giận, nghĩ bụng phải hạ hỏa mới được, hắn lạnh mặt nói: “Tôi muốn uống nước.”
Trợ lý nhẹ nhàng thở ra, không thành vấn đề, không phải chuyện gì lớn!
Tiếp viên hàng không rất nhanh đã đem nước đá đưa tới, Văn Hoài tiện tay tháo khẩu trang xuống, ngẩng cổ, ừng ực uống hết hơn nửa chai, lửa trong lồng ngực không những không giảm mà còn cháy mạnh hơn.
Văn Hoài đem ly nước đặt ở trên bàn, cau mày, nhìn trợ lý, cực kỳ khó hiểu hỏi: “Cậu nói xem, cô ấy tại sao lại có thể dễ dàng thích người khác như vậy?”
Tại sao yêu đương lại dễ dàng như vậy?
Hắn sống đến ngần này tuổi rồi, còn chưa có yêu đương với ai.
Trước kia Văn Hoài cảm thấy là do bản thân bởi vì chưa gặp được cô gái mà mình thích, không động tâm với bất kì cô gái nào, đối với những cô gái thích nhõng nhẽo nũng nịu, thật sự không có chút cảm giác, tâm tình cũng không có dư thừa thời gian để quan tâm.
Sau đó, khi gặp lại Khương Diệu Nhan, hắn cảm thấy đó là vì hắn đột nhiên nhận ra rằng hắn không thể gặp lại người con gái năm đó khiến hắn nhất kiến chung tình mà chậm chạp không nhận ra người con gái sống với hắn đến hết quãng đời còn lại.
Trợ lý há hốc mồm, nào đâu biết được hắn đang hỏi cái gì!
Một chữ cũng nghe không hiểu.
Nhưng mà anh Hoài điên điên khùng khùng như vậy cũng không phải ngày một ngày hai.
Thường thường nói hai câu khiến bọn họ không cách nào lý giải được.
Trợ lý thật cẩn thận nhìn ánh mắt hắn, nói: "Chắc là coi trọng nhan sắc đi.”
Văn Hoài chỉ vào chính mình, “Chẳng lẽ tôi xấu sao?”
Phi, hắn thế nào lại nghĩ đến chính mình?
Chuyện này không thể nào.
Văn Hoài trong lòng nhảy dựng, cảm thấy suy nghĩ hiện tại của hắn rất nguy hiểm, hắn vô cùng hoảng sợ lại bắt đầu tự giễu, “Tôi thật là điên rồi, suy nghĩ cái gì vậy không biết.”
Trợ lý ở trong lòng kêu khổ thấu trời, hắn chỉ là một trợ lý nhỏ bình bình thường thường, vì sao mỗi ngày đều phải giác ngộ nhiều sự thống khổ như vậy!
Cũng may máy bay rất nhanh đã đáp đất.
Tiểu trợ lý rốt cuộc cảm thấy như đã sống lại.
“Anh Hoài, tài xế ở bãi đỗ xe chờ, anh muốn trực tiếp về nhà không?”
Văn Hoài nghĩ nghĩ, “Không cần, đi đại học chuyên ngành trước.”
Lâu như vậy không gặp, nói không chừng em gái Trà Trà cũng nhớ hắn.
*
Trà Trà gọi điện nói chuyện với Vu Cố xong, chờ độ ấm nóng bỏng trên mặt tản ra chút rồi mới dám quay trở lại văn phòng.
Phó giáo sư đã hết khóa, ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng ngồi ở bàn làm việc, hai chân lười nhác vắt chéo, trên chân là một đôi giày da nhìn thủ công tinh xảo quý báu cực kỳ, đồ trên người hắn đều không giống như giáo sư bình thường có thể mua được.
Trà Trà ngoan ngoãn chào một tiếng Phó giáo sư.
Phó Tu Cẩn giương mắt quét qua cô một lượt, “Năm ba tuy rằng không có khóa học nào, ngày thường cũng không nên chậm trễ.”
Trà Trà cắn môi, đây là thói quen từ nhỏ của cô, nghe thấy lời mà bản thân không thích nghe, thì thường thích cắn môi mình, cô không tình nguyện mà a hai tiếng.
Trước khi cô bước vào.
Giang Châu đã cùng Phó Tu Cẩn nói qua, đơn giản chính là em gái tôi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, còn nhỏ đã bị con trai lừa tình, bắt đầu yêu đương.
Anh là thầy giáo của nhân dân, có phải nên gánh vác trách nhiệm, lúc nên ngáng chân thì không cần nương tay, bằng không em gái tôi bị người ta bắt cóc, tôi cũng sẽ tới tìm anh tính sổ.
Phó Tu Cẩn còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cô nhóc này, là khi cô mới vừa nói lời chia tay tàn nhẫn với bạn trai, nước mắt nước mũi tèm nhem ra cả khuôn mặt, khóc cực kỳ khổ sở, giống như tâm can vỡ vụn.
Hiện tại bộ dáng xinh đẹp phóng khoáng so với khi đó khác một trời một vực, tuy rằng là chuyện tốt, nhưng mà, trẻ con sớm như vậy yêu đương thật đúng là không tốt lắm.
Vì thế Phó Tu Cẩn điều kiện gì cũng chưa nói, liền đáp ứng sự dặn dò của Giang Châu.
Phó Tu Cẩn lại nói: “Học kỳ này tôi còn thiếu một trợ giảng, vừa hay em không có nhiều khóa học, tới giúp tôi một chút.”
Trà Trà nghe thấy một lúc sau trong đầu liền chửi thề!
Cô thuộc khối toán học! Phó giáo sư là giáo sư khối ngoại ngữ, cô vì sao lại phải đảm nhận vị trí trợ giảng!?
Cô không muốn đáp ứng, lải nha lải nhải: “Phó giáo sư, khóa học của em rất nhiều.”
Phó Tu Cẩn giương mắt, “Em không vui? Em có biết còn rất nhiều người muốn