Edit: Kẹo Hạnh Nhân
Beta: Huyendrm
-
Trà Trà cầm đơn xét nghiệm và kết quả siêu âm, tốn thêm một trăm năm mươi nhân dân tệ (*) nữa để lấy số phòng khám chuyên nghiệp.
(*)Một trăm năm mươi nhân dân tệ= năm trăm mười lăm ngàn Việt Nam đồng.
Bác sĩ nhận lấy tờ siêu âm của cô, cúi đầu nghiêm túc nhìn vài lần, rồi sau đó nói: “Chúc mừng, cô đã mang thai sáu tuần rưỡi.”
Trước khi Trà Trà tới bệnh viện kiểm tra, đã dùng ba bốn lần que thử thai, đều là hai vạch.
Cho nên trong lòng cô cũng có một chút chuẩn bị, cô vui vẻ mà cười rộ lên: “Bác sĩ, có những việc gì cần chú ý không?”
Nữ bác sĩ đẩy đẩy mắt kính trên mũi, cười nói: “Thấy các chỉ số của cô đều rất khỏe mạnh, chú ý ở mặt ăn uống một chút là được, cố gắng ăn nhiều một xíu.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Trong lẫn ngoài khoa có không ít người, bên ngoài còn có mười mấy bệnh nhân đang chờ đợi.
Trà Trà cất đơn xét nghiệm vào trong túi, bước chân nhẹ nhàng lúc ra khỏi phòng khám hơi chậm lại, tay cô không kiềm chế được mà vuốt ve bụng, cảm thấy mình làm mẹ nên đáng tin cậy một chút, sau này không thể đi nhanh như vậy.
Chân trước cô vừa rời bệnh viện, y tá giống như bỗng nhiên nhớ ra một việc: “Này, bác sĩ Triệu, cô gái vừa nãy có phải là con dâu của chủ nhiệm Từ không?”
Mỗi ngày bác sĩ Triệu phải thấy rất nhiều người, thật sự nhớ không ra: “Chắc không?”
Y tá nhíu mày, càng nghĩ bóng người trong lại càng rõ ràng, cô chắc chắn nói: “Thật đó!”
Bác sĩ Triệu nói: “Cô đừng có nhận nhầm người.”
“Con dâu bà ấy lớn lên đẹp, con trai cũng đẹp, tôi chắc chắn không có nhớ lầm.”
Thời buổi này nhiều cặp dưa vẹo táo nứt (*), hoặc là người khuôn mặt bình thường giống bọn họ như vậy.
Cả hai vợ chồng đều vô cùng đẹp thật sự không thấy nhiều, khó tránh khỏi sẽ làm người ta ấn tượng sâu sắc.
(*) Nguyên văn là 歪瓜裂枣, ý chỉ không được xinh cho mấy.
Bác sĩ Triệu cười mỉm: “Vậy phải đem tin tức tốt này nói cho chủ nhiệm Từ, để bà ấy phát bao lì xì chúc mừng trong nhóm cho các cô.”
Y tá thu dọn thiết bị xong, lại cười nói: “Chờ chủ nhiệm Từ làm xong ca phẫu thuật này, tôi lập tức đi nói cho bà ấy.”
Ra khỏi bệnh viện, vẫn còn sớm.
Trà Trà không về công ty, ở cửa bệnh viện đợi lúc lâu, mới bắt một chiếc xe taxi đi thẳng đến trường học.
Đầu năm, khi Trà Trà đăng ký đi học lái xe, bị kẹt ở môn thứ hai đến ba lần vẫn chưa qua được.
Mục rớt tín chỉ mỗi lần đều không giống nhau, từ đầu đến cuối vẫn không có bằng lái.
Tài xế taxi là dân địa phương Bắc Thành.
Nói chuyện hơi nhiều, câu được câu không nói tán gẫu với cô.
Trà Trà nói chuyện với hắn mà khô cả miệng.
Đến cửa trường mới nhớ ra phải nhắn tin cho Vu Cố, cô vội vội vàng vàng gõ chữ, xe taxi đã ngừng ở cổng trường học.
Tài xế cười tủm tỉm nói: “Năm mươi ba tệ rưỡi, cho cô chẵn một số, đưa tôi năm mươi ba tệ (*) là được.”
(*) Năm mươi ba tệ bằng một trăm tám mươi hai ngàn Việt Nam đồng.
Trà Trà thanh toán tiền mặt, bước chân chậm chạp đi về phía khu dạy học.
Đi đến dưới lầu, cô bỗng nhiên bối rối, bởi vì cô không biết Vu Cố ở phòng học nào.
Vu Cố đã đưa cô thời khóa biểu hàng tuần, nhưng mà lúc đó cô làm cho có lệ, nhìn lướt qua ảnh cơ bản là không có nhớ.
Hôm nay Vu Cố kín lớp, bận đến mức không dành thời gian xem điện thoại.
Anh vừa nói được một nửa, tiếng chuông điện thoại đã đánh vỡ sự yên tĩnh trong lớp học.
Vu Cố liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, trước khi nghe máy nói xin lỗi với học sinh phía dưới.
Anh đi đến cửa phòng học, giọng nói dịu dàng mềm mại nói với đầu dây điện thoại bên kia.
“Ở dãy A4-306.”
Không biết cô gái nói điều gì, anh buồn cười: “Lầu ba cũng không muốn lên sao? Vậy em vào tiệm cà phê dưới lầu một ngoan ngoãn ngồi, tan học anh lập tức tới đón em.”
Bạn học ngồi ở bàn đầu thấy rõ ràng sự dịu dàng trên mặt anh.
Ngầm bàn tán, thầy Vu Cố chưa bao giờ nghe điện thoại trong lớp học, đây là lần đầu tiên.
Đoán cũng không cần đoán, biết chắc chắn là người vợ mới kết hôn một năm của thầy.
Trạng thái nói chuyện thay đổi hoàn toàn.
Không lãnh đạm giống như khi đối mặt với bọn họ.
Sau khi Vu Cố tắt điện thoại, nhịn không được ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng học.
Còn hai mươi phút nữa mới tan học, thật sự quá khó khăn.
Khi Vu Cố giảng xong bài học, còn năm phút nữa chuông tan học mới vang lên.
Anh đóng máy tính, rút USB, khóe miệng hơi cong, thoáng nở nụ cười, anh nói: “Nội dung của tiết học này đã nói xong, tan học.”
Các bạn học nhất trí cho rằng thầy Vu Cố vội vã đi gặp vợ thầy.
Nhìn nụ cười tràn đầy từ khóe mắt đến đuôi lông mày của anh, hàm răng chua đến rối tinh rối mù.
Trà Trà ngoan ngoãn ngồi ở bên cửa sổ quán cà phê.
Ánh mặt trời đúng lúc chiếu vào mặt cô, cô nheo đôi mắt lại, trong tay cầm một ly nước.
Cô không dám gọi cà phê, chỉ gọi một chiếc bánh kem mousse vị xoài.
Nhân viên cửa hàng vừa đưa bánh ngọt lên, đã nghe tiếng cửa kính bị đẩy ra.
Cạnh cửa treo chuông gió, âm thanh vang lên trong trẻo.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần jean màu sáng.
Đối mặt với người khác đem lại cho họ cảm giác so với bạc hà mùa hè còn mát mẻ, thoải mái, sạch sẽ hơn.
Trà Trà đẩy thực đơn đến trước mặt anh: “Anh uống cái gì?”
Vu Cố đóng thực đơn lại, tự nhiên mà bưng ly nước trước mặt cô, thành ly đụng phải cánh môi.
Anh ngửa cổ nhấp hai ngụm, cảm giác khô khan trong cổ họng hơi dịu đi: “Uống nước của em là đủ rồi.”
Trà Trà à hai tiếng, hai tay dưới mặt bàn siết chặt nhau.
Vu Cố hỏi cô: “Hôm nay không phải là ngày làm việc à? Sao bỗng nhiên tới tìm anh?”
Trà Trà chậm rãi buông ngón tay, chưa nghĩ ra cách nào để nói chuyện mang thai cho anh biết.
Cô cảm thấy Vu Cố giống như rất hưởng thụ trạng thái hiện giờ.
Lúc trước hai nhà thông gia cố ý vô tình hỏi bọn họ khi nào muốn có con, đều bị Vu Cố nhẹ nhàng cản lại nói không cần vội, nghĩ muốn sống thế giới hai người mấy năm rồi mới cân nhắc chuyện con cái.
Mỗi lần hai người làm chuyện đó, trước sau anh đều rất cẩn thận, nếu không có áo mưa, dù có muốn như thế nào cũng sẽ nhịn xuống.
Trà Trà cũng không rõ lắm, rốt cuộc là mang thai bé con như thế nào? Có điều khi cô cẩn thận suy nghĩ lại, số lần hai người lau súng cướp cò cũng không ít.
Không lâu trước đó bọn họ đi đảo nghỉ phép, trong nửa tháng có hơn mười ngày ở trong khách sạn.
Liên tục mấy ngày mấy đêm cũng không ra khỏi phòng, có thể là mang thai khi đó.
Trà Trà ủ rũ cụp mắt, gối đầu lên cánh tay, ngơ ngác nhìn anh, nói: “Em xin nghỉ, lại không có việc gì làm nên chạy tới đây tìm anh.”
Vu Cố đút cô ăn bánh ngọt: “Anh còn một tiết nữa, muốn cùng anh lên lớp không?”
Trà Trà nghĩ: “Được đó, em muốn ngồi ở sau cùng, anh không được gọi tên em.”
“Ừm, ăn bánh xong trước đã.”
Vu Cố có hơi khó hiểu, tại sao hôm nay cô lại gọi bánh ngọt.
Trà Trà luôn cảm thấy mình mập, ba ngày thì hết hai hôm la hét muốn giảm cân, đã kiên trì một tháng không ăn đồ ngọt không uống trà sữa rồi.
Trà Trà ăn xong bánh kem, vẫn cảm thấy đói.
Cô liếm liếm môi, mắt trông đợi nhìn anh: “Em lại thèm, muốn ăn thêm một chiếc ngàn tầng.”
“Không giảm cân nữa?”
“Em mập à?”
“Không mập.”
“Em muốn được ăn.”
Vẻ mặt Vu Cố khó xử: “Còn năm phút nữa anh phải lên lớp.”
Trà Trà nhanh chóng đưa ra lựa chọn giữa việc lên lớp với anh và ăn bánh kem: “Vậy anh đi đi.”
Vu Cố thấy không có biện pháp với cô, thanh toán tiền xong, trước khi đi dặn đi dặn lại: “Không được chạy loạn, có việc thì gọi điện thoại cho anh, mệt thì qua ký túc xá của anh nghỉ ngơi.”
Biểu hiện của cô so với mấy đứa nhóc ở nhà trẻ còn ngoan hơn: “Đã biết!”
Một tiết giảng bài khoảng hai tiếng.
Trà Trà ăn ba chiếc bánh kem nhỏ mới coi như lấp đầy bụng, ăn xong cô liền nằm không nhúc nhích trên sô pha, cúi đầu nhìn chiếc bụng hơi phồng lên của mình.
Cô cảm thấy bé con chắc là con gái.
Ở chỗ thích ăn đồ ngọt, rất giống cô.
Sau này cô chắc chắn phải chuẩn bị rất nhiều váy nhỏ xinh đẹp cho bé con.
Mỗi ngày đổi một cái, ngày nào cũng không trùng nhau.
Ánh nắng ấm áp của mùa xuân xuyên thấu qua lá cây gần cửa sổ, gió nhẹ từ từ thổi qua cành cây.
Trà Trà nằm ở trên sô pha kế cửa sổ, cả người bị chiếu sáng đến ấm áp dễ chịu, cô dựa vào gối ôm nghỉ ngơi nửa tiếng.
Trà Trà bị ánh sáng mặt trời phơi đến tỉnh ngủ, sờ tóc đều hơi ấm, gương mặt nóng lên.
Cô mơ mơ màng màng mở to mắt, tầm mắt mơ hồ dần dần tỉnh táo, cô lấy điện thoại trong túi ra, nhìn thời gian.
Còn khoảng mười lăm phút nữa Vu Cố mới tan lớp.
Trà Trà khoác áo cẩn thận rồi đi khỏi quán cà phê.
Hôm nay cô còn mang giày cao gót nên không muốn leo lên lầu ba, ở dưới lầu một gửi tin nhắn cho Vu Cố: 【 Đứng dưới lầu chờ anh.
】
Vu Cố không có trả lời, có lẽ là không nhìn thấy.
Lớp học cuối cùng vào thứ sáu, lớp có tiết không nhiều lắm.
Sau khi chuông tan học vang lên, khu dạy học cũng chỉ có vài ba lớp vắng vẻ tan học.
Trà Trà dựa vào tường, cúi đầu chơi điện thoại.
Ánh sáng trước mắt bỗng nhiên bị người khác che đi.
Cô ngước mắt lên, nhìn người đàn ông đứng trước mặt, dắt cổ tay của cô: “Đi thôi, về nhà.”
Trà Trà đi theo bước chân anh: “Không cần họp sao?”
“Không cần.”
“Có chuyện em muốn nói với anh.”
“Ừ, em nói đi, anh đang nghe.”
Trà Trà muốn nói lại thôi, lời nói vừa đến miệng lại dạo một vòng.
Khi muốn mở miệng, trên hành lang ồn ào ầm ĩ, âm thanh nghe không rõ.
Trà Trà nhụt chí: “Về nhà rồi nói sau, chỗ này không thích hợp.”
Vu Cố ở khuôn viên trường không coi ai ra gì nắm tay cô.
Trên đường còn gặp được vài đồng nghiệp, sau khi chào hỏi ngồi vào trong xe, anh hỏi: “Buổi tối đi ra ngoài ăn?”
Trà Trà lắc đầu: “Ăn ở nhà đi.”
Vu Cố nhướng mày, hỏi: “Ngày hôm qua không phải nói muốn ăn bò bít tết sao?”
“Chỉ là hôm nay em lại không muốn ăn.”
Lúc này nhớ tới vị bò bít tết, cô cảm thấy hơi buồn nôn.
Trà Trà nuốt nước miếng: “Tối nay em muốn ăn cay.”
“Em có thể ăn cay sao?”
“Chắc là.....!có thể đi.” Lời này chính cô cũng không tự tin lắm.
Thấy yêu cầu mạnh mẽ của cô, buổi tối Vu Cố làm mao huyết vượng và cánh gà chiên Coca phiên bản cay cho cô.
Ban đầu cho rằng cô không ăn cay được, nhưng ngoài dự đoán, cô ăn còn rất ngon miệng.
Trà Trà vừa ăn vừa uống nước, cay đến mức nước mắt nước mũi đều chảy ra vẫn không buông đôi đũa.
Vu Cố buồn cười hỏi: “Đây là cách giảm cân mới à?”
Trà Trà lập tức không vui, Vu Cố ôm cô nói rất nhiều lời dễ nghe mới đem người dỗ thật tốt.
Anh để cô ngồi trên đùi mình, hôn hôn đằng sau cổ cô, hỏi: “Buổi chiều không phải có chuyện muốn nói với anh à? Chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Trà Trà không được tự nhiên, cô chôn mặt vào ngực anh, nội tâm thấp thỏm, bên ngoài vân đạm phong khinh (*), cô ra lệnh cho anh: “Trước tiên lấy đồ trong túi em ra.”
(*) Nguyên văn là 云淡风轻, ý chỉ: Thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
Vu Cố làm theo, lấy từ bên trong một đơn xét nghiệm.
Tuy rằng anh không hiểu cái gì, nhưng vẫn hiểu được chữ ở trên mặt giấy.
Ánh mắt anh chậm rãi cứng đờ, ngón tay cầm đơn xét nghiệm cũng cứng ngắc đến không động đậy được.
Biểu cảm trên mặt Vu Cố dường như không có thay đổi nên Trà Trà không thấy rõ bây giờ anh có vui vẻ hay không.
Im lặng không nói gì thật lâu.
Trà Trà đánh vỡ sự im lặng trước.
Cô bẻ từng ngón tay anh ra, để đơn xét nghiệm đặt bên cạnh sau đó dùng hai tay nâng gương mặt anh.
Đôi mắt như hạt châu đen nhánh, còn trong sáng hơn so với pha lê được rửa sạch.
Cô nhìn anh, chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Em mang thai.”
Cảm xúc trong mắt Vu Cố thay đổi liên tục, không thể tin tưởng nhìn về phía cô, vô cùng ngạc nhiên, không có chuẩn bị gì, anh nuốt chữ, hỏi: “Mang thai? Thật ư?”
“Đơn xét nghiệm không phải ở trong tay anh sao? Cái này sao có thể làm giả.”
“Cho nên hôm nay em xin nghỉ để đi khám bác sĩ?”
Trà Trà gật đầu: “Đúng vậy, hai ngày nay ở công ty nôn nhiều, em cảm thấy kỳ lạ nên lập tức đi đăng ký gặp bác sĩ.”
Tay Vu Cố đặt trên đơn xét nghiệm, tâm trạng phức tạp nhắm mắt lại.
Sau khi điều chỉnh tâm trạng tốt lại mở mắt lần nữa nhìn cô, thở dài nói: “Cơ thể không thoải mái tại sao không nói cho anh?”
Trà Trà rũ mắt, giả bộ không nghe thấy.
Vu Cố xoa thịt mềm trên má cô: “Đi bệnh viện phải đi với anh.”
Lúc này Trà Trà không hài lòng với thái độ của anh, cô hỏi: “Anh không quan tâm đứa bé trong bụng em thế nào sao?”
Vu Cố nhấc mí mắt lên, ai cũng nghe ra được giọng nói của anh rất có lệ: “Ừ, đứa bé thế nào?”
Trà Trà ôm hai tay: “Đứa nhỏ không phải của anh.”
“Ồ? Phải vậy không?”
“Quên đi, không liên quan đến anh.” Dừng một chút, cô hỏi: “Anh cuối cùng có từng nghĩ muốn có con không?”
Nói thật, Vu Cố không nghĩ muốn có con sớm như vậy.
Kết hôn còn chưa đến một năm, muốn có con thật sự quá nóng vội.
Nhưng mà hình như Trà Trà rất thích trẻ con.
Huống hồ, bây giờ cô đã mang thai, cho dù anh không thích cũng phải giả bộ thích.
“Muốn, em phải sinh ra bé con thật tốt, anh chắc chắn sẽ xứng đáng với chức ba, nuôi lớn đứa bé.”
Trà Trà nghe xong câu nói này, sắc mặt hoà hoãn, cô lại hỏi: “Vậy anh muốn con trai hay con gái?”
Vu Cố lựa chọn câu trả lời ai cũng dùng, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm: “Sinh con trai hay con gái đều giống nhau.”
Trà Trà ừ một tiếng, tay nhỏ nhẹ nhàng đặt ở trên bụng, cô nói: “Em muốn con gái, em cảm thấy trong bụng mình là bé gái.”
“Trực giác sao?”
“Ừ ừ!”
Vu Cố đặt tay lên mu bàn tay cô, anh nghiêm túc mà nói: “Nếu em thật sự muốn biết, anh có thể giúp em hỏi mẹ một chút.”
Trà Trà không chút do dự từ chối: “Em không cần, biết trước không có vui.”
Con trai hay con gái đối với Vu Cố mà nói thật sự không khác biệt lắm.
Nếu là con gái, cùng lắm là sự kiên nhẫn nuôi con của anh sẽ tốt hơn một chút.
Vu Cố lại hỏi: “Nếu là bé trai, em có thể đừng khóc được không?”
“Sẽ không, đều là con em sinh ra, em mới không chê.” Buổi chiều Trà Trà ngủ một giấc, lúc này tinh thần tràn đầy, “Lát nữa chúng ta nói tin này cho ba mẹ.”
“Được.”
Trà Trà gấp không chờ nổi đem tin này chia sẻ cho người nhà cô.
Người nhà họ Giang ngũ vị tạp trần (*), nhất là Giang Châu, thay cô vui mừng cùng lúc lại có hơi buồn bã mất mát.
(*) Nguyên văn là 五味杂陈, gồm 5 vị bao gồm ngọt, chua, đắng, cay, mặn; nhưng nghĩa ở đây là chỉ các hương vị nói chung; các vị trộn lẫn ở một chỗ, hình dung cảm nhận, tình cảm phức tạp mà không thể nói rõ, giống Bách cảm giao tập.
Chỉ trong chớp mắt, cô bé nhỏ lúc trước đụng một cái lập tức rơi nước mắt đã muốn trở thành mẹ rồi.
Cô cũng mới hơn hai mươi tuổi một chút, bản thân vẫn là công chúa nhỏ chưa lớn đã phải gánh vác trách nhiệm hôn nhân trong gia đình, sau này cơ hội tùy hứng càng ngày càng ít.
Giang Châu càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Sớm biết như thế lúc trước không cho bọn họ kết hôn nhanh như vậy.
Ở trong nhà thêm vài năm, sống cuộc sống tự do.
“Anh, anh có đang nghe không?”
“Đang nghe.” Giang Châu gượng gạo nở nụ cười “Lát nữa lại gửi cho em chút đồ bổ.”
Trà Trà thoải mái dễ chịu ngồi trên sô pha, “Không cần, trong nhà còn có thật nhiều.”
Giang Châu im lặng thật lâu, đột nhiên, anh hỏi câu: “Trà Trà, em hạnh phúc không?”
“Rất hạnh phúc nha.”
“Vậy là tốt rồi.”
Trà Trà nhận lấy quả táo Vu Cố đưa cho, cắn một miếng, “Anh hai, bây giờ em cũng đã có con, tại sao anh ngay cả bạn gái cũng chưa có.”
“Chuyện người lớn, trẻ con không nên quản.”
“Anh thật sự không có bạn gái à? Mấy hôm trước Trần Tâm Ý nói với em ở khách sạn vô tình gặp được anh.”
“Anh không thể ở khách sạn à?”
“Cậu ấy thấy anh dẫn theo một cô gái nhỏ.”
“......”
Ngày hôm đó Giang Châu quả thật dẫn người đi khách sạn thuê phòng.
Anh cũng không ngờ sẽ bị người quen bắt gặp.
Anh nói lảng sang chuyện khác: “Tối mai về nhà ăn cơm.”
“Dạ anh hai.”
Buổi tối hôm đó về nhà ăn cơm, Trà Trà vẻ mặt hồng hào, tinh thần vô cùng tốt.
Sở Thanh Ánh nhìn dáng vẻ cô quơ chân múa tay, cảm thấy sợ hãi, bà nói: “Đều là người sắp làm mẹ, sau này nên cẩn thận chút.”
“Mẹ ơi, dù con sinh em bé thì vẫn là bảo bối của mẹ mà.”
“Ừ ừ ừ, tất nhiên là vậy.” Sở Thanh Ánh bảo cô ngồi đàng hoàng xong, lại hỏi: “Cơ thể có chỗ nào khó chịu hay không?”
“Không có, chỉ là mắc ói, rất khó chịu.”
“Lúc mẹ mang thai con, cũng thường xuyên nôn mửa.
Sau này mỗi ngày đều ăn ít sơn tra đường thì ổn hơn.
Mẹ còn tưởng rằng