Edit: Cô Nhất
Beta: HuynM
-
Sau khi Thẩm Chấp nói xin lỗi với cô, Trà Trà có thể nhìn ra đại khái là Thẩm Chấp có lẽ không quá thích việc cô nhắc tới nam sinh khác.
Sau khi Trà Trà cẩn thận hỏi qua, Thẩm Chấp trầm mặc vài giây rồi nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, nói thẳng không cố kỵ, “Trà Trà, anh, cũng sẽ ghen tị.
”
Hắn giống như đã nghẹn thật lâu, cảm xúc thoáng có chút mất khống chế, nắm chặt cổ tay cô, “Em hãy thử đổi góc độ để suy nghĩ một chút, nếu là anh, ở trước mặt em luôn khen một nữ sinh khác, em sẽ nghĩ như thế nào?”
Thành thật mà nói, khi Trà Trà nghe thấy những lời này, thật sự là có chút tức giận.
Bởi vì cô không phải lúc nào cũng như thế.
Thứ hai cô cũng không muốn bị Thẩm Chấp dùng loại ngữ khí hùng hùng hổ hổ dọa người này buộc cô đổi vị trí để suy nghĩ.
Nhưng cô không cách nào nói hắn chuyện bé xé ra to, cũng không muốn bản thân tự giận dỗi với chính mình.
Trà Trà cúi đầu không nhìn hắn, hít một hơi rồi nói: “Em không phải lúc nào cũng khen cậu ấy.
”
Thẩm Chấp dường như cảm nhận được rằng vừa nãy đã quá nặng lời, luôn tự hào vì khả năng kiêm chế bình tĩnh nay đã sớm vì hai chữ “Vu Cố” đả kích không còn mảy may dư thừa nữa.
Bất kể là khi nào, hắn đều không chịu được khi nghe chính miệng Trà Trà nhắc đến cái tên này.
Hai người rơi vào bầu không khí trầm mặc cứng đờ ngắn ngửi.
Ai cũng đều không chịu mở lời nói trước.
Tính tình Trà Trà tuy tốt, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không nóng nảy, lồng ngực cô rất khó chịu, còn có chút phiền não.
Cô có ý đồ muốn đem bàn tay nhỏ từ trong lòng bàn tay hắn rút ra, Thẩm Chấp lại dùng sức nắm chặt hơn, không chịu buông ra.
Trà Trà khó chịu hét lên, “Anh buông em ra.
”
Trong ánh mắt Thẩm Chấp tràn đầy tơ máu, đè nén không nhìn ra đó là cảm xúc gì, yết hầu nhỏ giọng, khàn khàn nói: “Là tính tình anh không tốt, anh không nên dùng ngữ khí như vậy để nặng lời với em.
”
Cảm xúc của Trà Trà có chút dịu đi, nhưng cũng không phải sẽ dễ dàng tha thứ như vậy, đôi mắt cô đỏ lên một vòng, “Trước tiên anh buông em ra đã.
”
Thẩm Chấp không dám cường ngạch nữa, chậm rãi buông cổ tay cô ra.
Trà Trà cũng không có tâm tình cùng hắn đi ăn cơm chiều nữa, xoay người đi về hướng của kí túc xá, Thẩm Chấp vẫn đi theo sau lưng cô, luôn duy trì một khoảng cách thích hợp.
Rất nhanh đã đến cửa khu kí túc xá nữ, Thẩm Chấp không nhịn được lại gọi cô một tiếng, "Buổi tối em muốn ăn cái gì?"
Trà Trà tức giận nói: “ Em không ăn.
”
Khuôn mặt nhỏ tỏ ra nghiêm nghị, một mạch đi về phía trước, “Em lên lầu đây.
”
Thẩm Chấp giương khóe môi, nói nhanh: “Nhớ phải ăn uống đầy đủ nhé.
”
Trà Trà không để ý đến hắn, nghẹn một cổ hờn dỗi trở lại ký túc xá.
Du Vãn thấy cô xụ mặt, có chút kinh ngạc, “Làm sao vậy?”
Trà Trà ngồi xuống uống một hớp nước, ngẩng mặt lên, “Tớ cùng với Thẩm Chấp cãi nhau.
”
Dừng một chút, cô sửa lại lý do để thoái thác, “Kỳ thật cũng không tính là cãi nhau, chính là tớ có chút giận hắn.
”
Du Vãn lập tức hứng thú, đôi mắt bát quái phát ra ánh sáng, “Kể tớ nghe chút nào.
”
Trà Trà nghiêm túc nhìn cô, nói từng chữ một cách rành mạch, phát âm rõ rành, “Hắn đã rất ít nói, mà tớ cũng không hay nói nhiều, khi đi ở trên đường, tớ muốn cùng hắn trò chuyện một chút, thuận miệng nhắc tới Vu Cố, nhưng mà hắn lại giống như đặc biệt đặc biệt để ý, nói chuyện cũng không dễ nghe lắm, liền cảm giác tớ cùng Vu Cố thật giống như có cái gì đó, cũng không phải là chỉ trích tớ nhưng mà tớ lại cảm thấy như bị chỉ trích vậy.
”
Du Vãn vừa nghe liền sáng tỏ, “Hắn đây là đang ghen sao?”
Trà Trà vò đầu, “Ngay từ đầu tớ cũng cảm thấy như vậy, nhưng loại giấm này dù thế nào tớ cũng không thể hiểu được, tớ cũng không hiểu là hắn đang để ý cái gì, bởi vì ngày thường số lần tớ tiếp xúc cùng Vu Cố hoàn toàn không nhiều.
”
Du Vãn nghĩ nghĩ cảm thấy giống như là, “Đó là tính chiếm hữu của bọn con trai đang bộc phát cũng nên.
”
Trà Trà phiền muộn nói: “Hắn căn bản là không tin tưởng tớ.
”
Du Vãn hỏi: “Cho nên hai người các cậu hiện tại đang ở trong trạng thái chiến tranh lạnh hả?”
Trà Trà nói: “Dù sao thì tớ hiện tại cũng không thèm để ý đến hắn.
”
Du Vãn bày tỏ sự ủng hộ, “Bạn trai thì không thể nuông chiều, nhưng tớ có cảm giác hắn chắc chắn sẽ tìm đến để dỗ cậu.
”
Trà Trà mím chặt môi, hình như từ trước cho tới nay đều là Thẩm Chấp đi dỗ cô.
Cô rõ ràng biết tính cách của Thẩm Chấp cũng không phải là quá tốt, kiên nhẫn lại càng không thể nào, nhưng kỳ quái là chỉ cần ở trước mặt cô thì tính tình liền rất tốt.
Không quá vài phút.
Tiếng điện thoại do Thẩm Chấp gọi liền vang lên, Trà Trà do dự mấy chục giây, còn chưa quyết định được là có nên nhận hay không.
Nhưng rốt cuộc trái tim cô vẫn là mềm lòng, lúc đang chuẩn bị trượt nút trả lời, thì điện thoại tự động tắt máy.
Thẩm Chấp tính tình nhẫn nại lại tiếp tục gọi cho cô một lần nữa, ăn nói khép nép, ngữ khí gần như là hèn mọn, “Em có muốn xuống lầu ăn cơm không?”
Trà Trà đối diện với gương, thấy gương mặt của bản thân phồng lên, giọng cô ồm ồm nói: “Em không đói bụng.
”
Thẩm Chấp đưa mắt nhìn đồng hồ kí túc xá, “Đã 7 giờ rồi, nếu đi trễ thì chút nữa nhà ăn sẽ đóng cửa mất.
”
Thẩm Chấp nắm chặt điện thoại, nuốt nuốt nước bọt, hắn nói: “Anh vẫn còn đứng ở dưới lầu ký túc xá nữ”
Hắn vẫn luôn ở đây, chưa đi.
Hôm nay là hắn phản ứng quá lớn.
Còn không thể thoát ra bóng ma quá lớn đó.
Trà Trà hơi hơi nhăn mày lại, ngữ khi mềm đi không ít, “Anh tại sao còn không quay về? Ngốc nghếch đứng dưới lầu để bị gió lạnh thổi sao?”
Giọng nói Thẩm Chấp mềm mại, “Em xuống lầu được không?”
Trà Trà dù sắp không nhịn được nữa, nhưng cũng không muốn nhanh như vậy liền đã tha thứ rồi, dù cô biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Xuống lầu làm gì?”
Sự kiêu ngạo trong xương cốt của Thẩm Chấp đã từng cảm thấy sự kiêu ngạo cùng lòng tự trọng không bằng chó má kia, toàn bộ đều đem cho chó, hắn nói: “Anh đói bụng, em xuống lầu bồi anh đi ăn một bữa cơm chiều, được không?”
Trà Trà nhấp miệng, không nói lời nào.
Thẩm Chấp nhíu mày nói: “Anh hiện tại vừa lạnh vừa đói.
”
Tâm Trà Trà dần dần mềm lòng, không thể nhịn được nữa, cô nói: “Anh chờ em thay quần áo, em sẽ xuống liền.
”
Thẩm Chấp nói được.
Du Vãn thấy vậy, cười nói: “Cậu nhìn xem cậu cũng quá mềm lòng rồi.
”
Trà Trà cởi áo ngủ ra, đổi xong quần áo rồi mặc áo khoác, nói: “Con người tớ chính là mềm lòng thì sao.
”
Ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần ngoan ngoãn cùng cô nói chuyện, cô liền nguyện ý nghe hết.
Du Vãn nói: “Vậy câu đêm nay về sớm một chút.
”
Trà Trà gật gật đầu: “Cùng hắn cơm nước xong tớ liền trở về.
”
Trà Trà đi xuống lầu, Thẩm Chấp thấy cô liền không nói một lời, đi tới nắm lấy tay cô.
Bàn tay hắn lạnh băng, không giống cô, rất ấm áp.
Cửa các quan ăn hơn phân nửa đã đóng hết.
Quán gà gia ớt quấy phấn Trà Trà thích ăn vẫn còn mở cửa, hai người gọi hai suất, tìm một vị trí an tĩnh rồi ngồi xuống.
Thẩm Chấp nói: “Hôm nay là anh không đúng.
”
Trà Trà thầm nghĩ vốn dĩ chính là hắn không đúng mà.
Trà Trà có chút ủy khuất, “Hôm nay, thời điểm anh nói những lời đó thật sự rất hung dữ, khiến em không thể hiểu được.
”
Yết hầu Thẩm chấp có chút loạn động “Đúng vậy.
” Hắn nói: “Là anh quá để ý đến em, Trà Trà.
”
“Em biết, anh đây là đang ghen đúng không? Nhưng em với cậu ấy căn bản là cái gì cũng đều không có mà, cái ngữ khí chỉ trích của anh, giống như là em đã làm cái gì thực sự có lỗi với anh vậy.
”
Thẩm Chấp liên tiếp nói xin lỗi.
Trà Trà lại nói: “Anh về sau không được có bộ dáng này nữa, nếu không nghĩa là anh ngay cả điều tín nhiệm cơ bản nhất cũng không thể cho em.
”
Thẩm Chấp khổ mà không nói nên lời.
“Được.
”
Ăn xong cơm chiều, Thẩm Chấp nắm tay cô đi dạo một vòng trong trường học, mới đưa cô trở về.
Chuyện này liền coi như chấm dứt, cuộc chiến tranh ngắn ngủi của hai người cũng dừng ở đây.
Cô đang định lên đi cầu thang phía trước, Thẩm Chấp đã ôm cô, mặt chôn trên cổ cô, không nói lời nào.
Trà Trà cũng duỗi tay ôm hắn, sau một lúc nghĩ nghĩ, vẫn là mở miệng nói ra lời trong lòng, “A Chấp, em không biết bởi vì cái gì, mà anh luôn như vậy, luôn không có cảm giác an toàn.
”
Lo được lo mất.
Lúc buồn lúc vui.
Thẩm Chấp dùng giọng khàn khàn nói, hắn mạnh miệng phủ nhận: “Không có.
”
Trà Trà vỗ vỗ phía sau lưng hắn, “Anh có.
”
Cô nhón chân, cố gắng bằng với chiều cao của hắn, “Anh phải tin tưởng, tín nhiệm em nhiều hơn, em sẽ không trêu đùa cảm xúc của anh, chỉ cần anh chịu yêu em thật tốt, em sẽ không rời đi.
”
Cô dù sao cũng đã trộm thích hắn nhiều năm như vậy a.
Hốc mắt của Thẩm Chấp hơi đỏ, “Anh cũng sẽ không bao giờ lừa gạt em.
”
Trà Trà nói: “Hứa rồi nhé.
”
Cô thở dài, “Anh cũng sớm trở về nghỉ ngơi chút đi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai gặp lại.
”
“Được.
”
Sau khi loại chuyện này qua đi, Trà Trà cảm thấy cảm giác an toàn của Thẩm Chấp tựa hồ đã cao lên một chút.
Chẳng qua là hắn vẫn không thích Vu Cố như cũ, ngày đó chụp ảnh tốt nghiệp, thậm chí còn dắt cô kéo tới khoa Tài chính, kéo tới kéo lui tìm đủ loại cớ, lý do, chờ đến khi cô trở lại Khoa Toán thì nói mọi người gần như đã rời đi hết cũng không sai biệt lắm.
Thật khó tin nếu nói đây không phải là do Thẩm Chấp cố ý.
Trà Trà nghĩ, nguyên nhân gì mà Thẩm Chấp cứ nhắm vào Vu Cố với vẻ phòng bị, có thể là bởi vì cậu ấy lớn lên trông rất tuấn tú chăng.
Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Chấp liền cầu hôn Trà Trà.
Ở trong trường học, ngay trước mặt thầy cô và bạn học, tạo ra một màn cầu hôn rất hoành tráng.
Nhưng không biết vì cái gì, Trà Trà do dự một hồi lâu, cô cũng không rõ tâm trạng của bản thân, cô hẳn là nên thuận lý thành chương mà đồng ý, nhưng mà chính là luôn có một giọng nói ở