Edit: Du Tử Tĩnh
Beta: HuynM
-
Ai cũng bảo rằng đàn ông sau khi kết hôn sẽ thay lòng đổi dạ.
Trà Trà lại không thấy được Thẩm Chấp có sự thay đổi chỗ nào cả, bởi hắn trước sau như một, cẩn thận tỉ mỉ với cô.
Việc trong nhà không cần cô nhọc lòng.
Bên người Thẩm Chấp cũng chưa bao giờ có người phụ nữ nào thân thiết cả, bí thư và trợ lý đều là đàn ông đã kết hôn.
Hôn nhân của cô nhìn qua thì khá hạnh phúc, Trà Trà cũng thấy rất hạnh phúc, nhưng mà khi ngủ mơ giữa đêm, cô luôn có cảm giác không chân thực cho lắm.
Cuộc sống tốt đẹp như trong truyện cổ tích hiện tại mình đang có chỉ sợ lại là cảnh trong mơ, như hoa trong gương, như trăng trong nước.
Kết hôn nhiều năm, chất lượng giấc ngủ của Thẩm Chấp cũng đã chuyển biến khá tốt, thế nhưng vẫn rất dễ tỉnh lại giữa đêm, hắn híp mắt, tự nhiên ôm chầm lấy bả vai cô, giọng khàn khàn, "Sao lại tỉnh thế?"
"Khát nước.
"
Người đàn ông chậm rãi đứng dậy, "Anh đi rót nước cho em.
"
Không bao lâu sau, hắn bưng ly nước vào phòng ngủ, đem cốc tới miệng cô, "Uống đi.
"
Trà Trà uống non nửa ly, rồi lại rúc vào ổ chăn.
Thẩm Chấp cũng chui vào chăn cùng, đôi tay ôm lấy eo cô, dùng cằm cọ cọ đầu cô, "Ngủ tiếp đi.
"
Thật ra Trà Trà có chút khó ngủ, cô an an tĩnh tĩnh nghe tiếng hít thở trầm ổn của người bên gối, đôi mắt thông thấu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày suy nghĩ miên man.
Càng nghĩ càng thấy mình quái đản.
Chồng mình không thay lòng đổi dạ, lẽ ra mình phải vừa lòng mới đúng chứ không phải là thấy kỳ quái.
_________
Ngày hôm sau, Trà Trà đồng ý lời mời của bạn học đi tham gia họp lớp đại học.
Các bạn học ở lớp đa số đều có các mối quan hệ tốt đẹp, người đến khá là đông đủ.
Đã lâu rồi Trà Trà mới gặp được người bạn ngồi cùng bàn trước kia - Vu Cố.
Hai năm trước, Vu Cố theo mẹ dọn tới trấn nhỏ ở Giang Nam, cô cũng rất ít khi nghe thấy tin tức về cậu.
Ở lúc họp lớp, Trà Trà chào hỏi cậu giống như trước đây, hai người ngồi gần nhau, nói chuyện phiếm với nhau có hơi xấu hổ.
Vu Cố nói chuyện không khéo cho lắm, hàn huyên chưa được hai câu thì cuộc trò chuyện lâm vào bế tắc.
Rất nhanh, Trà Trà bị Du Vãn túm đến chỗ ca hát.
Hơn 8 giờ tối, điện thoại của Thẩm Chấp gọi tới, không lâu sau khi Trà Trà báo địa chủ, hắn liền vội vội vàng vàng đến phòng KTV, tư thái chiếm hữu rất mạnh, ôm eo cô, ngồi ở bên người cô.
Từ khi Thẩm Chấp xuất hiện, không khí trong phòng cũng thay đổi theo.
Không còn ồn ào như trước nữa.
Trà Trà không muốn quét sạch hứng thú của bọn họ, cô nhẹ nhàng túm ống tay áo của Thẩm Chấp, tiến đến bên tai hắn, ngửa mặt nói: "Chúng ta trở về đi.
"
Thẩm Chấp dùng sức nắm chặt lấy tay cô, không có ý kiến, hắn gật đầu: "Được.
"
Trước khi đi, Thẩm Chấp rất có phong độ bưng chén rượu trước mặt lên, kính rượu xin lỗi: "Xấu hổ quá, trong nhà bọn tôi có chút việc, tôi đưa Trà Trà về trước.
"
Thẩm Chấp khách khí như thế, những người khác cũng không thể không biết điều được.
Cụng ly rồi uống cạn ly rượu liền thả bọn họ đi.
Thẩm Chấp một hơi uống cạn sạch, buông chén rượu nói: "Vậy chúng tôi đi trước nhé.
"
Trước tiên hắn tính tiền, ký hóa đơn thanh toán.
Đêm nay Trà Trà cũng uống chút bia, hơi lảo đảo say, cô dựa vào cửa xe, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Sao anh cứ thế mà đến đón em nhanh vậy?"
Đã nói với hắn là mình có họp lớp.
Thẩm Chấp giả ngu, "Vừa lúc anh tan tầm mà.
"
Trà Trà nói: "Anh vừa đến, bọn có có chút không được tự nhiên.
"
Thẩm Chấp trả lời, "Anh lo lắng cho em.
"
Hắn giả bộ bình tĩnh, "Vu Cố cũng đi sao?"
Trà Trà ừ một tiếng, nói chuyện mang theo mùi rượu nhàn nhạt, "Em với cậu ấy có nói chuyện vài câu với nhau.
"
Thẩm Chấp nắm chặt tay lái trong tay, nỗ lực giả vờ như không có việc gì, "Nói gì thế?"
Trà Trà ngáp một cái, "Em không nhớ nữa, nói vài câu vặt vãnh thôi.
"
Công việc thế nào rồi? Khi nào thì về Bắc thành?!.
v.
.
v.
.
Thẩm Chấp không nhắc tới Vu Cố nữa, Trà Trà ngủ một lúc thì về đến nhà.
Trà Trà buồn ngủ muốn chết mất, lúc xuống xe được hắn ôm thì ôm cổ hắn.
Thẩm Chấp ôm cô tới phòng ngủ, nấu xong canh giải rượu thì lên đánh thức cô.
Trà Trà lười không muốn đứng lên, Thẩm Chấp bất đắc dĩ nói: "Em còn chưa tháo trang sức ra nữa.
"
Đôi mắt cô không mở to ra nổi, "Anh giúp em tháo với.
"
Thẩn Chấp nhận mệnh mà đứng dậy, tìm nước tẩy trang trên bàn trang điểm của cô, thong thả ung dung thay cô tháo trang sức và lau mặt.
Trà Trà được một tấc lại tiến một thước, "Còn muốn đắp mặt nạ nữa cơ.
"
Thẩm Chấp an tĩnh vài giây, "Được rồi.
"
Không lâu sau, Trà Trà cảm giác khuôn mặt nhỏ của mình mát lạnh rất thoải mái, động tác của Thẩm Chấp cẩn thận lại dịu dàng, mặt nạ tơ tằm đã được đắp thỏa đáng trên gương mặt cô.
Mười lăm phút sau, Thẩm Chấp đúng giờ bỏ mặt nạ ra hộ cô, tiếp đấy dùng khăn ướt lau mặt cho cô.
Mỹ phẩm dưỡng da của cô, về cơ bản thì hắn biết.
Mấy năm nay Trà Trà bị hắn nuôi lười không ít, chính mình có thể không cần làm thì tuyệt đối sẽ không làm, mệt nhọc thì ngủ, nửa tỉnh nửa mơ còn đòi phải skincare.
Thường thường những lúc như này, Thẩm Chấp đều tự tay làm lấy, bôi lên mặt giúp cô mấy cái mỹ phẩm dưỡng da cần thiết.
Thoa kem lên mặt xong, Trà Trà trở mình, ôm chăn ngủ tiếp.
Thẩm Chấp xoa xoa huyệt thái dương đau đớn, "Uống xong canh giải rượu rồi ngủ tiếp, không thì mai sẽ đau đầu đấy.
"
Trà Trà mắt điếc tai ngơ.
Thẩm Chấp cũng rất cố chấp, tự tay ôm cô dậy, đưa chén đến môi cô, "Uống đi nào.
"
Trà Trà chầm chậm mở mắt, khuôn mặt nhỏ khổ sở uống hai ngụm, tính tình nhỏ như ẩn như hiện, "Anh quá phiền.
"
Thẩm Chấp sờ sờ đầu cô, "Được rồi, ngủ tiếp đi, anh đi tắm rửa đã.
"
Đầu nhỏ của Trà Trà mơ mơ màng màng bị vị khó uống của canh giải rượu làm tỉnh lại dần, cô như sống không còn gì luyến tiếc ngồi ở đầu giường, nhìn bóng dáng của hắn, nhịn không được mà lấy gối đầu nhẹ nhàng ném ra chỗ hắn, "Về sau em không bao giờ muốn uống canh giải rượu nữa đâu, anh cũng không được ép em uống.
"
Thẩm Chấp tính tình tốt nhặt gối đầu từ dưới đất lên, "Được rồi, vậy thì em cũng không được đi liên hoan rồi bị chuốc rượu nữa.
"
"Bạn học đại học ăn bữa cơm với nhau mà anh cũng ghen sao?"
"Anh không có ghen.
"
Trà Trà nhịn không được ngỏ giọng nhắc: "Sao hồi nhỏ em lại không phát hiện anh thích ghen như vậy nhỉ?"
Khi còn nhỏ Thẩm Chấp là một cậu bé rất cao lãnh, không bao giờ quản cô chơi với ai đâu.
Thế mà lúc lớn lên thì trái ngược, hay tính toán chi li.
Thẩm Chấp lên giường, thuận tay tắt đèn ở đầu giường, "Đi ngủ sớm chút.
"
Trà Trà nương theo ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, nhìn đồng hồ treo tường, mới 9 giờ rưỡi, tay cô bị hắn nắm