Editor: Thùy Linh
Niệm Sơ trở về nhà liền đứng trước gương soi, ngó trái ngó phải, không thấy cái gì khác thường. Bộ dáng này bị Đàm Nhã nhìn thấy, bà lên tiếng
“Lại soi, soi mãi cũng không xinh như hoa được đâu”
“……”
Niệm Sơ thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn Đàm Nhã đang ngồi trên ghế sô pha, gương mặt hơi phồng lên với ánh mắt hoang mang: “Mẹ, con gầy lắm sao?”
“…”
“Gầy, gầy như da bọc xương rồi!”
“Tại anh An Nhiên nói cằm con nhọn”. Ánh mắt Niệm Sơ lại nhìn tới chiếc gương, tiếp tục nhìn qua nhìn lại
“Đi tắm rửa rồi đi ngủ đi, suốt ngày nói cái gì đâu không!” Đàm Nhã đẩy cô vào phòng tắm
“Ách, con còn chưa lấy quần áo..”
Giữa trưa hôm sau, Lý An Nhiên trong lớp có việc, Niệm Sơ khoác tay Tô lê cùng đi tới nhà ăn, vừa đi vừa cười đứng xếp hàng
Đám đông vẫn chen chúc như cũ, hai người đứng ở hàng phía sau, Tô Lê kể những chuyện trong lớp mà cô thấy thú vị, Niệm Sơ cười đến ngã trước ngã sau, không cẩn thận đụng một người ở phía sau
“A thật xin lỗi, xin lỗi”, cô vội quay đầu lại xin lỗi, phát hiện Hứa Tường và Tôn Lị
Tôn Lị đút tay trong áo khoác, nhìn chằm chằm Niệm Sơ không nói gì, ánh mắt có chút ghét bỏ. Niệm Sơ nhìn Hứa Tường liền cười tươi rói
“Các cậu cũng tới ăn cơm hả? Vừa nãy ngại quá, không cẩn thận đụng vào các cậu”
“Không sao đâu, lớp trưởng..” Tôn Lị có chút tức giận nói
Niệm Sơ nhíu mày, không mở miệng nhưng thật ra Hứa Tường đang đứng bên cạnh mà quan sát hỏi: “Hôm nay không cùng anh An Nhiên của cậu ăn cơm à?”
“À, trong lớp anh ấy có việc nên ăn ở ngoài rồi”
Hứa Tường gật đầu cũng không nói gì nữa
Niệm Sơ xoay người lên tiếp tục nói chuyện cùng Tô Lê, chỉ là nhớ tới người phía sau khó tránh khỏi vài phần mất tự nhiên. Trước kia cô cùng Hứa Tường có thể xem như là hình với bóng, nhưng hiện tại lại cách xa nhau, chỉ còn lại sự im lặng giữa hai người
Niệm Sơ lần đầu tiên cảm giác được sự xấu hổ
Cô thở dài trong lòng.
Mối quan hệ giữa con gái là điều phức tạp nhất trên thế giới này
Cũng may là không phải đợi lâu, Niệm Sơ cùng Tô Lê đang tìm chỗ ngồi, nhìn lại thì không thấy Hứa tường và Tôn Lị đâu
Niệm Sơ rũ mắt chọn mâm cơm, mặt mày trầm xuống. Như là đã biết suy nghĩ trong lòng cô, qua vài giây Tô Lê chần chờ mở miệng
“Niệm Sơ..”
“Hả?”
“Cậu và Hứa Tường không chơi chung với nhau nữa à?”
“Ừ..”, Niệm Sơ rầu rĩ gật đầu, nhìn vào một góc trên mâm cơm rồi thở dài
“Lúc khai giảng hai cậu thân với nhau lắm mà? Quen với nhau từ trước rồi à?” Tô Lê có chút thử hỏi
Tô Lê không phải là người nhiều chuyện, bởi vậy lúc mới chơi cùng Niệm Sơ cũng không chủ động hỏi chuyện giữa cô và Hứa Tường
“Không có, mình với cậu ấy mới quen nhau hôm khai giảng thôi”
“Ồ”, Tô Lê gật đầu, suy nghĩ gì đó: “Lúc trước mình cứ nghĩ hai cậu đã thân với nhau từ trước”
“Khong phải..” Niệm Sơ kéo kéo khóe miệng
“Vậy tại sao hai người không chơi với nhau nữa?”
“Mình cũng không biết”, Niệm Sơ lắc đầu, có chút mất mát: “Cậu ấy đột nhiên bất hòa với mình, mỗi ngày đều tự tìm tới Tôn Lị”
“Trước kia nói rất nhiều chuyện với mình, đột nhiên lại im lặng không nói nữa”
“Còn đổi chỗ nữa”, Niệm Sơ nhìn Tô lê, đáng thương không tả
“Đau lòng thay cậu”. Tô Lê giơ tay xoa xoa đầu cô, giống như đang vuốt ve một con mèo nhỏ trong nhà
“A, cọ cọ”, Niệm Sơ thuận thế cọ đầu trong lòng bàn tay Tô Lê
“Ai nha, thật đáng yêu~”
Hai người cười đùa một hồi, áp lực trong lòng cũng biến mất. Giây lát, Tô Lê mở miệng nói: “Niệm Sơ, mình cảm thấy về sau cậu không nên chơi cùng Hứa Tường nữa”
“Hả?”
Tô Lê trầm ngâm vài giây giải thích: “Mình cảm thấy cậu ấy có chút gì đó khó đoán”
Từ ngày khai giảng đó Tô Lê đã nhận rạ, Hứa Tường và mình không hợp nhau, dù chưa tiếp xúc nhiều nhưng trực giác nói rằng cô nên tránh xa người này một chút
“Ơ..” Niệm Sơ ngơ ngác lên tiếng, trong mắt có chút mờ mịt, giây lát chậm rãi trả lời
“Tình bạn là thứ sinh ra đã có sẵn, hoặc phát triển cùng nhau giữa hai người, nhưng mình không nghĩ có người như vậy, chỉ cần cậu ấy không làm tổn thương người khác thì sẽ không sao..”
“Mình biết”, Tô Lê gật đầu, tiếp theo bình tĩnh bổ sung: “Nhưng mình không thấy được sự tốt đẹp ở cậu ấy”
Giống như là một lớp sương dày đặc, bên trong giấu rất nhiều điều, làm cho người ta tự đề phòng cảnh giác
Buổi chiều, Lý An Nhiên lại đây, trong tay mang theo cái túi, mọi người ngồi phía trước thấy anh đến liền lập tức quay đầu lại kêu Niệm Sơ
Phòng học ầm ĩ, bên trong toàn là người, Lý An Nhiên nhìn lướt qua những khuôn mặt xa lạ rồi cuối cùng dừng lại trên cô gái nhỏ quen thuộc
Niệm Sơ nhìn anh, trong mắt phát ra vui sướng, sau đó đó kéo ghế dựa ra chạy nhanh đến trước mặt anh, Lý An Nhiên đưa cái túi qua
“Đây là cái gì?” Niệm Sơ tay vừa mở, miệng vừa hỏi
“Bánh kem vị chocolate. Lúc nãy đi ăn cơm có đi qua cửa hàng này liền vừa vặn mua về cho em”
“A”, Niệm Sơ nhìn bên trong toàn là màu đen của chocolate, không nhịn được mà nuốt nước miếng
“Em vào lớp ăn đi, nhanh lên rồi còn học”, Lý An Nhiên cười nhàn nhạt
“Thích quá, cảm ơn anh An Nhiên”
Niệm Sơ hưng phấn nói lời cảm ơn với anh, tung tăng nhảy nhót về chỗ ngồi. Ngẩng đầu lên thì không thấy Lý An Nhiên đâu
“Oa—-” Tô Lê mở túi ra liền hô lên, trong mắt đều là sự kinh ngạc
Các cô gái ở tuổi này luôn có một tình yêu không thể cưỡng lại đối với đồ ngọt, đặc biệt là những chiếc bánh tinh tế và ngon miệng.
Tô Lê ngẩng đầu nhìn Niệm Sơ, hai mắt tỏa sáng, thần sắc trịnh
trọng khoa trương
“Niệm Sơ! Mình cảm thấy kiếp trước cậu nhất định đã cứu cả thế giới, cho nên kiếp này mới có người cưng chiều cậu như vậy”
“Aaaa thật là hâm mộ muốn chết! Mình cũng muốn có một người yêu thương mình như vậy”
“Tới đây, ăn bánh kem này”, Niệm Sơ nhanh tay nhét bánh vào miệng Tô Lê, cô lập tức ngừng nói, cúi đầu há mồm, tiếp theo mặt đầy dư vị
“Ngon quá!”
“Siêu ngon!”
“Một cái nữa!”
Hai người cùng ăn bánh kem, cùng cười đùa vô cùng thân thiết. Hứa Tường ngồi ở phía sau nhìn chằm chằm hình ảnh phía trước, hai tay nắm chặt lại.
Như thường lệ, sau khi tan học Niệm Sơ liền tới lớp học vẽ, mở tấm vải trên bàn ra, bản vẽ tối hôm qua xuất hiện trước mắt. Tề Minh bắt đầu giảng cách tô màu
“Trước hết, hãy xác định xu hướng màu sắc trong tác phẩm của mình, thiết lập tông màu của toàn bộ bức tranh và thứ hai là màu sắc phải liên quan với nhau, sự tương phản giữa lạnh và ấm …”
“Các điểm chính là như vậy, bây giờ các em tự tô màu đi, chọn màu mà các em thích”
Tề Minh giảng xong liền đem bản vẽ đã hoàn thành của mình cầm xuống dưới đặt trước mặt bọn họ để ngắm vài phút
“Có thể tham khảo mẫu này để tìm chút cảm giác”
Nói xong, phía dưới mọi người liền bắt đầu đổ màu ra, mùi thuốc màu nhanh chóng tỏa ra trong phòng học, gió đêm thổi vào thêm phần mát mẻ
Niệm Sơ cầm bút vẽ, đặt màu trên giấy, cách phối màu trong đầu cứ như thế mà được hiện lên ở trước mắt
Thời gian chậm rãi trôi qua, mải đắm chìm trong suy nghĩ, cô tô nét cuối cùng rồi nhìn tác phẩm trước mặt. Trong lòng tràn ngập sự hài lòng
“Không tồi.”
Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh khen ngợi, Niệm Sơ nghiêng đầu, Tề Minh không biết khi nào đã đứng ở phía sau cô, ánh mắt đặt ở bản vẽ, mặt đầy tán thưởng
“Phối màu rất tốt, chiều sâu rất thích hợp, nền màu xanh nhạt rất nghệ thuật.”
Tề Minh trước giờ chirnheesch miệng bây giờ lại đang cười. Niệm Sơ cảm thấy kinh ngạc, vội vàng nói” “Cảm ơn thầy ạ”
“Được rồi, cố lên”. Tề Minh gật đầu, sau đó khom lưng đem tác phẩm của cô lên bục giảng
“Đã có bạn hoàn thành, các em xem, bạn ấy phối màu rất đẹp, khuynh hướng của bức tranh là màu xanh nhạt, rất hợp lý..”
Tề Minh phân tích bản vẽ Niệm Sơ vừa mới hoàn thành, mọi người cùng nhau dừng động tác, chuyên tâm nghe Tề Minh giảng giải
Niệm Sơ lặng lẽ cắn môi, có chút ngượng ngùng
Lúc ra về cô rất hưng phấn, hoàn toàn không còn bộ dáng trầm tĩnh mỗi khi tan học. Giống như một con chim sơn ca, âm thanh ríu rít vô cùng giòn giã
“Anh không biết đâu, hôm nay thầy giáo khen em đấy, còn cười với em nữa! Trước đây em chưa thấy thầy cười bao giờ, hơn nữa là còn chưa khen ai cả!”
Niệm Sơ đôi mắt tròn tròn, vẻ mặt không tưởng tượng nổi
Cô từ nhỏ đã theo Tề Minh học vẽ, từ trước đến nay nhiều năm như vậy Tề Minh đều là ít nói, ít cười, Khuôn mặt trẻ hiện lên sự trầm lặng và thăng trầm không đúng tuổi.
Niệm Sơ hiếm khi thấy Tề Minh cười, cũng chưa nghe khen ai bao giờ, mỗi lần mặc kệ thế nào đều là nhàn nhạt gật đầu, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm
“Niệm Niệm lợi hại”. Lý An Nhiên chỉ cười vỗ đầu cô
“Em nghiêm túc đấy!” Cô đề cao âm lượng nhấn mạnh
Niệm Sơ không hài lòng với phản ứng của anh, mỗi lần nói cái gì là anh cũng chỉ xoa đầu cô, lúc đầu còn thấy vui vẻ, dần dà liền cảm thấy như chỉ làm cho có lệ
Giống như dỗ một đứa con nít
Cô cảm thấy mình không được coi trọng
“Như vậy có nghĩa là Niệm Niệm rất có tài nên thầy giáo mới khen em như thế, không phải sao?” Lý An Nhiên tự hỏi vài giây, sau đó nhìn cô vô cùng nghiêm túc bổ sung
“Niệm Niệm thật sự rất hợp với việc vẽ tranh”
“Thật không?” Niệm Sơ lập tức mặt mày hớn hở ngửa đầu hỏi anh
“Thậy mà.”
“Oa. Vui thật đấy!”
Niệm Sơ lập tức ôm lấy cánh tay Lý An Nhiên nhảy nhót đi về phía trước, tóc đuôi ngựa theo động tác của cô mà đung đưa qua lại ở phía sau, Lý An nhiên nhịn không được lắc đầu cười
Vẫn còn là một đứa con nít.