Editor: Thùy Linh
Lý An Nhiên đỡ Niệm Sơ, cô miễn cưỡng nắm chặt lấy cánh tay anh đứng thẳng dậy, nửa người dựa vào lòng ngực anh, gương mặt đau đến trắng bệch, trán toát đầy mồ hôi
“Có sao không?” Lý An Nhiên thấp giọng hỏi
Niệm Sơ lắc đầu, yếu ớt nói: “Chân hơi đau”
Một đám người lại đây ánh mắt tò mò, lúc sau thầy phụ trách hỏi tình trạng của cô rồi mới cho dừng thi đấu, lấy kết quả lúc nãy của cô
Niệm Sơ gật đầu đồng ý.
“Để em đưa em ấy đến phòng y tế.” Lý An Nhiên nói với thầy phụ trách, đỡ cô ra khỏi đám người rồi mới bế cô lên. Niệm Sơ kêu nhỏ một tiếng, vội vàng ôm vòng lấy cổ anh
“Em tự đi được.”, ánh mắt cô nhìn xung quanh có chút e dè
“Không được.”, Lý An Nhiên bình tĩnh trả lời, chân bước đi
Mấy người Hoắc Cảnh vội vàng chạy theo: “Không sao chứ?”
“Không sao, các cậu còn phải thi đấu nên không cần lại đây đâu, tự mình đưa em ấy đi được rồi.” Lý An Nhiên đáp, Hoắc Cảnh cũng không đuổi theo nữa
Trên đường đi qua sân cỏ, sân thể dục, Niệm Sơ không dám ngẩng đầu, chỉ chôn mặt ở trước ngực Lý An Nhiên, như thể đang lảng tránh những ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô
Đến nơi, bên tai an tĩnh lại Niệm Sơ mới nhút nhát sợ sệt ngẩng đầu: “Không còn ai chứ?”
“Em không đau à?” Anh hỏi
“Đau, đau muốn chết luôn..” Niệm Sơ tức khắc cảm thấy cổ chân đau đớn từng đợt lan ra, cô còn thút thít, đáng thương nhìn Lý An Nhiên cầu an ủi
“Đau vậy mà còn để ý những chuyện xung quanh sao?” Anh lạnh giọng nói
“……”
Phòng y tế không có một bóng người, nghe thấy tiếng mở cửa phòng, từ bên trong phòng đi ra là một thầy y tế đã già vội vàng bảo Lý An Nhiên đỡ Niệm Sơ ngồi trên giường
“Đau chỗ này à?” Thầy nhẹ nhàng ấn nơi cổ chân
“Á á á…” Niệm Sơ than lên
“Còn nơi này?” Thấy lại ấn
“Á á á…” đáp lại vẫn là những tiếng kêu than của Niệm Sơ
Thầy còn muốn tiếp tục thì Lý An Nhiên đã ngăn lại, bình tĩnh nói: “Chắc là bị trật chân rồi ạ.”
Thầy y tế nhìn anh rồi mới chậm rì thu hồi tay, gật đầu: “Ừ, hình như là vậy, để thầy lấy thuốc.”
Thầy đứng dậy đi vào bên trong lấy thuốc, Lý An Nhiên ánh mắt dừng lại ở mắt cá chân cô, ngày xưa tinh xảo trắng nõn giờ sưng đỏ một cục lớn. Anh nhìn một hồi rồi vươn tay ra nhẹ nhàng xoa xoa
“Còn đau không?” Anh ngửa đầu hỏi, đôi mắt đen nhánh giờ đây có chút sự thương xót. Niệm Sơ không rõ ánh mắt của anh nhưng trong lòng cảm thấy mềm nhũn
Cô ngoan ngoãn lắc đầu: “Không đau.”
Cạnh cửa truyền đến tiếng vang, thầy y tế cầm thuốc rượu ra đổ vào lòng bàn tay: “Lại đây, để thầy xoa cho.”
Hai tay đập vào nhau, sau đó bao phủ đi lên mắt cá chân Niệm Sơ
Giây tiếp theo, một tiếng thét đến mức làm sụp trời
“A—–“
“Đau đau đau đau đau—–” Niệm Sơ nước mắt lưng tròng, chỉ biết một chữ đau
“Bây giờ nhịn một chút, nếu không mấy ngày sau sẽ đau hơn.” Thầy y tế nói một câu nói quen thuộc, động tác không dừng lại mà còn mạnh hơn. Lý An Nhiên ở một bên nhìn, nắm lấy tay Niệm Sơ
“Niệm Niệm, đau quá thì em véo anh đi.”
Đáp lại anh chỉ là tiếng khóc nức nở
Cuối cùng cũng kết thúc, Niệm Sơ mồ hôi đầy đầu. Hai người nắm tay nhau nhưng trên tay Lý An Nhiên không có vết đỏ nào
Lúc này mặt trời đã lặn, trên trời đầy rặng mây đỏ, xa xa còn có tiếng chim kêu, anh duỗi tay lau mồ hôi trên trán Niệm Sơ
“Anh cõng em về nhà.”
Hành lang trống rỗng, chỉ nghe được những tiếng bước chân nhỏ vụn. Thiếu niên cõng một cô gái nhỏ, hình ảnh hai người lúc ẩn lúc hiện, gió lạnh thổi tới vừa mát lạnh vừa ôn nhu
Cành lá theo gió lắc lư, không khí vô cùng yên bình
Hội thể thao kết thúc, chân Niệm Sơ cũng đã đỡ. Nhưng bên ngoài lớp học đôi khi còn có mấy chị lớp trên nhìn vào cô mà chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán
Thậm chí còn có khi không e dè mà đối diện cô
Cho đến một ngày, cô bị gọi ra ngoài
“Em gái của Lý An Nhiên à?” Cô gái không có mặc đồng phục, sơ mi trắng nhét ở quần jeans cạp cao, tóc rất dài còn có vài sợi màu tím
Ngũ quan lại cực kỳ xinh đẹp
Phía sau còn có ba bốn nữ sinh khác, tràn ngập địch ý nhìn Niệm Sơ
“Đúng vậy.” Niệm Sơ nhìn người trước mặt, khẩn trương nuốt nước miếng gật đầu trả lời
“Một mẹ?” Cô gái ánh mắt không tốt, tay khoanh trước ngực
“Không phải.”, Niệm Sơ lắc đầu
“Không phải mà sao thân mật vậy?” Cô gái đề cao âm lượng, sắc mặt khó chịu chất vấn
Niệm Sơ hít sâu một hơi cố giữ bình tĩnh
Sau đó cô cúi xuống nhìn mũi mũi chân dưới đất không nói lời nào
Lúc này nếu nói cái gì cũng sẽ bị làm khó
“Nói chuyện đi——” cô gái bắt đầu duỗi tay xô đẩy, Niệm Sơ lảo đảo
Bên ngoài có tiếng động lớn, mọi người trong lớp liền lao
ra
“Ai đó?” Triệu Vũ ngữ khí cực lớn, chỉ trực tiếp vào cô gái mà kêu gào
“Có muốn gặp thầy giáo không hả?” Tô Lê ở phía sau cũng mở miệng
Triệu Vũ bắt đầu lấy điện thoại ra gọi: “Alo, Thông ca, cậu đang ở đâu, có vài đứa con gái làm phiền lớp trưởng đây này, mau dẫn người lại đây.”
“Ô, vậy là em gái nhỏ đây cũng không phải dạng vừa nha..” nữ sinh phía sau sắc mặt châm chọc, “Lạc Già, xem ra em ấy được chống lưng còn lợi hại hơn cậu…”
Lạc Già không đáp lời, chỉ là bước đến Niệm Sơ, nhướng mày, ngữ khí lành lạnh
“Về sau cách xa ra, biết chưa?”
Đám người kia đi rồi Triệu Vũ bọn họ mới dò hỏi Niệm Sơ. Cô chỉ đứng tại chỗ cúi đầu không lên tiếng. Hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Chuyện hôm nay đừng nói cho người khác biết.”
Tan học về nhà, Lý An Nhiên đứng ở cổng trường chờ cô. Niệm Sơ thuần thục ngồi lên phía sau, nắm lấy góc áo anh ngồi vững. Xe đi nhanh về phía trước, gió thổi nhẹ tóc bay trên trán
Niệm Sơ cúi đầu nhìn dưới mặt đất, dường như phát ngốc mà nhìn chằm chằm bánh xe dẫm lên đất và cát. Nghĩ một hồi mới cẩn thận hỏi: “Anh biết Lạc Già sao?”
Xe đạp đang chạy thì ngay lập tức bị thắng lại, vặn vẹo hai lần rồi mới dừng lại. Lý An Nhiên một chân chống đất, quay đầu lại
“Sao em biết Lạc Già?”
“Anh trả lời em trước đi.” Niệm Sơ ngẩng mặt lên nghiêm túc nhìn anh
Lý An Nhiên trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, tiếp nói lạnh lẽo: “Biết, cùng khối với anh.”
“Cùng lớp sao?”
“Không.”
“À.” Niệm Sơ không nói gì nữa
“Em còn chưa trả lời anh”, Lý An Nhiên vẫn còn truy vấn
Niệm Sơ cúi đầu, hai chân ở không trung lắc lư, giọng nói cực nhẹ, nghe không ra cảm xúc: “Em nghe người khác nói.”
“Sau đó thì sao?” Lý An Nhiên nhíu mày
“Không có sau đó…” Niệm Sơ trả lời, Lý An Nhiên nhìn cô một lúc sau mới đạp xe tiếp
Buổi tối về nhà, Niệm Sơ gọi điện cho Hoắc Cảnh hỏi về lạc Già, hóa ra chị ấy là người theo đuổi Lý An Nhiên
Từ năm cấp hai cho đến tận bây giờ
Niệm Sơ tắt điện thoại khe khẽ thở dài, chống tay lên cằm ngồi ở bàn học suy tư một lát, vẫn là quyết định xem như không có chuyện gì đi
Hay là, nói cho anh biết
Nhưng lỡ anh đi gặp người ta thì làm sao
Lạc Già kia nhất định sẽ qua đánh cô một trận
Ngày hôm sau đến trường, Niệm Sơ cố ý không cần Lý An Nhiên đỡ cô lên lầu, đứng ở xa xa, cô nghiêm trang trình bày: “Em tự đi được, anh đi trước đi.”
“Đừng nháo.” Lý An Nhiên mắng cô một tiếng, bắt lấy cánh tay cô đi đến phòng học, “Giữa trưa anh mang cơm lại đây cho em, đừng chạy loạn.”
“Ơ, không—“, nhìn anh biến mất ở cửa cầu thang, Niệm Sơ còn chưa nói hết câu đành nuốt xuống
Tô Lê thấy cô ngồi vào chỗ liền ra vẻ thần thần bí bí như nắm giữ một tin kinh thiên động địa
“Niệm Sơ, hôm qua mình đi hỏi thăm thì mới biết Lạc Già là người theo đuổi anh Lý An Nhiên của cậu!”
“Ừ.”, Niệm Sơ cúi đầu xếp sách vở, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên
“Oa, sao cậu không kinh ngạc? Mình thì thấy sốc tận óc luôn rồi!”
“Vì mình biết từ hôm qua rồi.” Niệm Sơ ngẩng đầu nghiêm mặt nói
“Ơ? Sao cậu biết được, anh ấy nói hả? A, không đúng, cái này không quan trọng. Quan trọng là người theo đuổi anh cậu lại đây cảnh cáo cậu!”
Tô Lê cảm thán một tiếng sau đó nhìn nghiêm túc Niệm Sơ: “Niệm Sơ, quả thật mình cũng cảm thấy hai người không giống anh em bình thường.”
“Hả?”
“Anh ấy đối với cậu quá tốt, cẩm thận tỉ mỉ giống như bạn trai”
“Bảo sao làm người ta hiểu lầm.”