Edit: 1900Trong chính phòng Phi Di đường, hai cánh cửa gỗ hơi hơi mở ra tạo thành một khe hở nhỏ. Chẫm rãi, có người đang lùi dần ra phía ngoài cửa. Là chân quần áo Chử sắc ngắn của bà tử, người này chính là Lãnh mụ mụ làm việc bên người ngũ cô nương.
Trước kia Lãnh mụ mụ chính là thân thích bà con xa của lão phu nhân Khương gia. Về sau, khi nhị phòng rời quận Nam Dương, lão phu nhân là sợ ngũ cô nương chịu thiệt thòi, đặc biệt đưa bà xuống phòng của ngũ cô nương. một bên giúp đỡ ngũ cô nương thu xếp mọi thứ trong phòng, về phía Hứa thị chính là cấp tên tuổi để Hứa thị kinh sợ.
đã quá nửa giờ Hợi, đương lúc tối lửa tắt đèn, các phòng trong phủ sớm đã nghỉ ngơi, trong Phi Di đường có Lãnh mụ mụ trực đêm ở gian ngoài, trên người khoác kiện áo đơn, lén lút sờ soạng trên hành lang theo hướng nhĩ phòng.
*Giờ Hợi: từ 21 giờ đến 23 giờ khuya.
*Nhĩ phòng: phòng của hạ nhân.
Dưới ánh trăng, dáng lưng bà hơi cúi, hai tay áo trống rỗng, theo bóng người đi lại, nhoáng một cái...
….
“Ai đó?” Giọng điệu gắt gỏng của Đỗ bà tử trong phòng bếp kêu lên, bà ta vừa mới đi uống rượu về, còn bị thua tiền đổ xúc xắc, vừa nằm xuống liền có người gõ cửa, liền nổi cáu lên tiếng. đã vậy còn không nghe thấy tiếng trả lời, cố tình người kia một vừa hai phải không chịu bỏ qua, gõ cửa mãi không ngừng. Đỗ bà tử đành phải nhấc chăn bông lên, chân giẫm lung tung lên giày vải, vừa lải nhải vừa cầm chiếc đèn dầu đi mở cửa.
Bóng người ngoài cửa còn chưa rõ, đã bị người mạnh mẽ đẩy vào trong. Vừa muốn mở miệng chửi bới, lại bị người ta tát cho một bạt tai, thật là rớt cả hồn.
“Đồ vô dụng! Câm điếc hay sao!” Lãnh mụ mụ nhổ một ngụm nước bọt vào Đỗ bà tử, cả người ngồi lên ghế, duỗi tay cào cào tóc mai lại, trong mắt là chán ghét nói không ra lời.
đang tốt tự nhiên bị lão phu nhân đuổi xuống nhị phòng, tiền tiêu vặt hàng tháng bị giảm mất ba phần không nói, đã vậy thuộc hạ lại toàn một đám ngu dốt không hiểu nịnh bợ.
Hai tai Đỗ bà tử còn ong ong nổ vang, trước mắt như có sao sáng, mãi mới nhìn thấy cái bóng trước mặt này. Khó khăn lắm mới ổn định được, liền thấy Lãnh mụ mụ, sợ tới mức rùng mình một cái, chân đều như nhũn ra.
Lão bà tử này thủ đoạn vô cùng lợi hại lại tham tài. Ngày thường không thiếu hiếu kính ít nhiều, như vậy cũng chưa chắc đã không bị giày vò. Phi Di đường này, ai ai cũng đều sợ bà ta. Chính là ỷ vào thân phận người đắc lực trước mặt lão phu nhân mà tác oai tác quái trong phủ. Còn bộ dáng ngoan ngoãn ân cần, chỉ có ở trước mặt đại phu nhân và lão phu nhân mà thôi.
“Lãnh mụ mụ ngài tới đây không nói trước một tiếng. Tiểu nhân không chuẩn bị rượu và đồ ăn ngon.” Trong lòng dù mắng điên cuồng, nhưng trên mặt lại là cung kính không chút sai lầm.
Từ trong ngực cầm lấy một phong thư, đập mạnh xuống chiếc bàn tròn bên cạnh. Lãnh mụ mụ chỉ thẳng vào chóp mũi Đỗ bà tử, gằn từng câu từng chữ phân phó, “Trời vừa sáng, lập tức đưa tin đi. Nếu dám trì hoãn, cẩn thận lớp da trên người ngươi!”
Dứt lời, liền đẩy kẻ vướng bận này ra, nhanh chóng bước ra ngoài. một giây cũng không muốn ở lại cái phòng dành cho hạ nhân này.
Đợt Lãnh mụ mụ sập cửa đi rồi, Đỗ bà tử mới dám lấy tay che lại gương mặt bị đánh nóng rát, trong mắt là một mảnh oán độc. Bước lại gần bàn, nhìn chằm chằm lá thư kia, mặc dù bà ta không biết chữ, nhưng hoàn toàn nhìn ra được, đây là gửi tới nhà cũ Khương gia. Nghĩ nghĩ, nhất định là lão bà kền kia chuyển tin tức riêng tư cho lão phu nhân, a dua nịnh nọt sau lưng phu nhân đây mà.
Trời không giết lão bà quỷ này đi, để xem, một ngày nào đó phu nhân biết được, xem có bị đuổi ra khỏi phủ hay không!
……..
Khác hẳn một mảng đen nhánh trong hậu viện quận thủ phủ, tại hành quán, trong phòng thế tử Cố Diễn đèn đuốc sáng trưng. Thiếu niên lang ngồi sau thư án khắc điêu mộc, phía trước là Chu Húc đang cung kính bẩm báo công việc, ngoài cửa có Chu Chuẩn đang giữ súng đứng hầu.
“Ý tứ của Công Tôn tiên sinh là mong muốn mượn danh vọng của thế tử, sai Khương gia ra mặt trình bày sự việc lần này. Dù sao việc này cũng thuộc địa phận của Thái Long quận, đại sự mấy ngày sau, Khương Cùng không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Cũng chỉ đành phải hy sinh con đường làm quan của hắn, coi như không thiệt hại một vị đại tướng, việc mua bán này hạ quan thấy làm được.”
Con ngươi Cố Diễn dừng trên bản tấu khẩn của Công Tôn Dương, rất lâu sau, mới thong thả chậm rãi cầm lấy, lật xem thời gian, thuận tay kẹp lật xem《 Hán thư 》.
“Ngoài Khương Cùng, không còn người nào khác nữa?"
Đây là ý tứ gì? Quản Húc cân nhắc suy ngẫm. Hoặc là thế tử đối với người họ Khương này không vừa mắt, hoặc là…người đổi mới nhận thức về hắn?
“Cũng không phải. Chỉ là gốc rễ Khương gia sạch sẽ nhất, nếu không thành, giám sát sứ Trương Cao cũng dùng được. Phiền toái duy nhất là trưởng nữ của Trương Cao mới bị tuần sát sứ Ký Châu thu làm di nương thông phòng. Nghe nói rất được sủng ái, hiện giờ lại vừa chẩn ra có hỉ mạch. Nếu Trương Cao xảy ra chuyện, nữ tử này tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Trong mắt Quản Húc, Khương gia với Trương gia, đều là thần tử của quốc công phủ, cũng không cần phải phân chia cao thấp làm gì. Đẩy Trương gia ra ngoài, không những không hợp tình hợp lý, mà càng là cành mẹ đẻ cành con!
*Cành mẹ đẻ cành con: việc làm vô nghĩa, thậm chí còn có thể xảy ra sai lầm về sau.
Ánh mắt Cố Diễn rơi xuống chiếc đèn lưu ly bằng ngọc. Thần sắc hơi trầm xuống, tay gõ nhịp xuống bàn.
“Khương Cùng, kẻ này tạm thời để đó, lệnh Công Tôn Dương đi tìm Trương Cao làm việc, đảm bảo tiền đồ cho con trai trưởng của hắn.”
Quản Húc ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy, phàm là sự việc liên quan tới Khương gia, phảng phất luôn được thế tử phá lệ cân nhắc. Hay là, chẳng lẽ Khương Cùng này còn có tài cán ẩn giấu nào hay sao, nếu có thì sao cho tới nay hắn không phát giác chứ?
“Việc này làm bí ẩn chút, chớ có dính dáng tới nàng.”
Nàng? Người nào? Khương Cùng sao? Quản Húc chắp tay đồng ý, rốt cuộc minh bạch, thế tử là không muốn Khương gia dính líu vào.
…………
Mấy ngày qua đi, thất cô nương Khương Viện an an tĩnh tĩnh ở trong phòng đọc sách, người ngồi trên xích đu, cả người lười biếng phơi nắng. Ngẫu nhiên, lại nhìn con diều trên bầu trời một cách hâm mộ rồi lại tự
xót thương phận mình.
Người mở màn là nàng, là nàng mời mấy cô nương tới hậu hoa viên chơi đùa. Cuối cùng, mỗi người đều chơi vui vẻ sáng khoái, chỉ riêng nàng ngày đầu đã phải chịu phạt, đến cửa Tứ Phương trai của nhị ca nguyên vài ngày rồi.
“Nhị gia, nhị gia của Trương gia tới phủ ta làm khách. Lúc này hẳn đã tới hành lang phía trước.”
Hôm nay tới phiên Phúc Thuận nghỉ phép, người vừa bẩm báo là Phúc An, thân đệ đệ của Phúc Thuận.
Nghe nói nhị gia Trương gia tới cửa, đôi mắt Khương Viện sáng ngời, quay đầu nhìn chằm chằm Khương Dục, đôi mắt chờ mong. Tuy nói hai nhà đều có tình cảm thâm hậu, nhưng rốt cuộc vẫn phải giữ lễ nghi chu toàn. cô nương chưa xuất giá trong phủ tự nhiên phải tránh mặt ngoại nam.
Người này tới thật đúng lúc quá!
Khương Viện tính toán thật tốt, đáng tiếc Khương Dục không ưa bộ dáng này. “Thuận An, kêu người bày thêm cẩm bình.” rõ ràng là đoán được ý đồ của nàng, nửa điểm cũng không lưu tình ép người ở lại.
Khương Viện nhụt chí, ngồi im trên chiếc xích đu, tay cầm chiếc quạt tròn hình mẫu đơn rung lắc. Nhị ca nhà nàng tâm tư kín đáo thật, một giọt nước cũng không lọt.
“Thỉnh thế huynh tới bên này.” không hề khách sáo, hai người đều rất quen thuộc, người vừa tới Khương Dục liền mời người tiếp đón. Tuy là xếp thêm chiếc cẩm bình vào, quy củ cũng không thể thiếu. Khương Viện đứng dậy, hướng về phía âm thanh truyền tới uốn gối phúc lễ, thân ảnh nữ tử xuyên qua mặt lụa mơ hồ có thể thấy được.
Khuôn mặt thanh tuấn của Trương Sâm đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lộ ra chút nhu sắc, “Thất muội cũng ở đây? Sớm biết vậy, những đồ vật mới mẻ kia nên đưa tới đây cho ngươi rồi.”
Lại mang tới đồ ăn ngon thú vị cho nàng? Khương Viện vui mừng cảm tạ, nhàn nhã nằm trên ghế bập bênh câu được câu không nghe hai người trò chuyện.
“Hai huynh đệ ngươi đi thật vội vàng, có cơ hội tới Lộc Sơn thư viện học mà một câu cũng không nói. Cũng không chịu bớt chút thời gian mở yến tiệc mời bằng hữu cùng thư viện uống mấy chung chào từ biệt.”
Khương Dục rót chén trà cho hắn, sắc mặt trước sau như một, chỉ có miệng hơi mỉm cười, lời nói lộ ra hiền hòa tri giao, “Thế huynh chớ trách. Đây cũng là việc vui bất ngờ của Khương gia, thật sự không tiện nói toạc ra, thật sự vô tâm phô trương.”
Đột nhiên nghe Trương Sâm đề cập tới Lộc Sơn thư viện, Khương Viện còn mơ màng, lỗ tai dựng thẳng lên.
Quả nhiên, Khương Dục cũng là lạ, “Từ đâu mà thế huynh biết điều này?”
Ước chừng khoảng 1 tháng nữa, hai vị cô nương trong phủ cũng nhập học. Trừ bỏ người trong nhà, chưa bao giờ nghe người bên ngoài nhắc tới.
Trương Sâm nhấp một ngụm trà, đầu tiên là tán thưởng trà hảo. Sau đó, thẳng thắn nói rõ, “Cũng giống quý phủ thôi, là được thế tử dìu dắt.”
Khương Viện kinh sợ, trong giây lát, đôi mắt mơ hồ gắt gao dán chặt vào thân ảnh bên ngoài.
Trừ bỏ thân phận giám sát sứ của Trương gia, rồi thân phận đích thứ, hai nhà sớm đã có tâm chiếu cố nhau, xu hướng là thân càng thân, sau này sẽ kết môn hai họ kết làm thông gia.
Mẫu thân muốn Khương Nhu qua, mà ánh mắt Trương gia lại càng độc đáo, nhìn trúng thất cô nương dịu dàng ngoan ngoãn, đồng dạng cũng là con vợ cả.
Tuy rằng sự tình còn chưa định ra, nhưng Khương Viện cũng không bài xích với Trương Sâm. Vì vậy mà đại sự liên quan tới Trương gia nàng cũng phá lệ mà lưu tâm.
Lúc này biết được phủ giám sát sứ cũng được quốc công phủ cất nhắc, mày đẹp của thất cô nương nhíu chặt, chỉ cảm thấy việc này thật không đơn giản.
Chỗ tốt của Khương gia, nàng biết được, bản thân mình đi chữa bệnh cho người nọ, cả đời đều sẽ giữ kín bưng.
Còn Trương gia… Người nọ coi trọng cái gì?