Nửa đêm tối mịt, trên tường phản chiếu bóng cây, thưa thớt nhàn nhạt, như đang giương nanh múa vuốt.
Cũng không biết loại chim nào đang kêu to, "cúc cu" một tiếng kéo ra thật dài, da đầu Khương Viện tê rần, dưới chân bước càng thêm nhanh.Lá gan của nàng không nhỏ, nhưng duy chỉ sợ bóng tối.
Kiếp trước vì nghiên cứu một ca bệnh, bị cả nhóm nghiên cứu lôi kéo xem phim ma suốt một tuần.
Chờ đến khi nghiên cứu kết thúc, nàng đã bị dọa sợ đến mức ngay cả đi thang máy một mình cũng sợ.Hiện giờ chỉ có một mình nàng đi trong đêm, trăng sao thưa thớt, lông tơ sau lưng đã sớm dựng hết cả lên, khép hai tay lại chà xát cánh tay, có một loại cảm giác kinh hãi nghi thần nghi quỷ.Trên đường bắt gặp hai tỳ tử, hai người kia vừa thấy nàng là quý nữ đến cùng thế tử lúc chạng vạng tối, từ xa đã buông việc trong tay xuống, quy củ quỳ xuống.Thật sự gặp được người, làm cho Khương Viện âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng bớt sợ hãi một chút.
Cứ như vậy, duy trì dáng vẻ lễ nghi vô cùng tốt đi ngang qua bên người hai người, nhẹ nhàng cho họ miễn lễ.Nhìn những thứ đặt bên chân bọn họ, hóa ra là nha hoàn được phái tới thêm đèn dầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng cũng không sợ mấy người này nói huyên thuyên, vì nếu nàng đã dám trắng trợn đi qua, tức đã hiểu thấu tâm tư của những người này.Một màn trước cửa huyện nha, sợ là đã khắc sâu trong đầu những người này.
Cho dù là không trực tiếp chứng kiến, thì cũng sẽ không có chuyện không nghe thấy chút tiếng gió nào.Quý nữ có thể đi cùng xe với thế tử, làm việc lại không hợp quy củ, ban đêm lại đi đến phòng chính, những quanh co khúc khuỷu bên trong, càng khiến người ta suy nghĩ miên man, càng tạo ra kiêng kị cần giữ kín như bưng.Đi qua nguyệt môn [1], phía trước chính là một hàng viện ở tạm của phủ Quốc công.
Dưới mái hiên ngoài cửa treo hai ngọn đèn gió đỏ tươi diễm lệ, xuyên qua lớp lụa the, chiếu sáng rực rỡ cánh cửa đóng chặt cùng với hai ba bậc thềm đá phía dưới.[1] Nguyệt môn: Là một loại cổng mở kiểu dáng hình tròn dùng để kết nối không gian sinh hoạt nhà ở và sân vườn.
Họ cho rằng mỗi khi đi qua lại cánh cổng hình mặt trăng tròn này, họ sẽ có được may mắn, hạnh phúc và sự giàu có.
Cánh cổng hình tròn này không chỉ giúp tạo góc nhìn đẹp mà còn như một biểu tượng chào đón những người khách.Người trực đêm nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ, liền khều đèn lồng mở ra một khe cửa.
Quân sĩ này vừa thấy là Thất tiểu thư Khương gia, nghe nàng nói rõ lý do đến đây, thì vung tay sai người thông truyền, cũng không để cho nàng chờ ở bên ngoài, mà khách khí để cho nàng đi vào.Một lát sau Chu Chuẩn đích thân nghênh đón, vẻ mặt vô cùng thối, trực tiếp dẫn nàng đến ngoài cửa phòng Thế tử.
Một câu dư thừa cũng không có, cứ như vậy hoàn thành công việc, giống như cây cột đứng lì ở cửa, hiển nhiên là không muốn để ý tới nàng.
Khiến Khương Viện không khỏi có chút nhớ tới chỗ tốt của Quản đại nhân.Mang theo quyết tâm đẩy cửa đi vào, Khương Viện cẩn thận tìm thân ảnh người nọ, chỉ thấy trong sảnh đường trống rỗng, bày ra một cái bàn vuông sơn đỏ, mỗi bên bàn đặt một chiếc ghế bành.
Bình hoa tráng men sau vách ngăn [2] không tính là hiếm lạ, chỉ là cành lê cắm bên trong vô cùng bắt mắt.
Hoa lê trắng muốt tầng tầng lớp lớp trải rộng, trĩu nặng trên cành, làm tăng thêm sức sống trong phòng.[2] Gốc "Lạc địa tráo": Thường là vách ngăn bằng gỗ có cửa hình bán nguyệt.Ánh mắt nàng dừng ở bình phong bên phải, còn chưa kịp thấy rõ hoa văn, thì đột nhiên phát hiện người nọ khoanh tay dựa vào ghế khắc hoa, không nói một tiếng động, chỉ lẳng lặng quan sát nàng.
A Ly ngồi xổm dưới chân, đang cáo muợn oai hùm nhe răng trợn mắt với nàng.Khương Viện giật mình, nửa đêm canh ba đột nhiên xuất hiện thêm một người sống, còn cao thâm khó lường nhìn chằm chằm vào nàng, cho dù nàng có mấy cái mạng nhỏ, cũng không chịu nổi kinh hách bậc này đâu?"Đêm khuya mời gặp, chính là vì để thưởng ngoạn bình hoa trong phòng bản thế tử?" Cố Diễn chỉ mặc trung y màu trắng, dưới chân còn đang giẫm lên giày ủng vải màu đen, hình dung thoải mái, bớt đi lạnh lùng xa cách, thêm vài phần tùy ý.Nhìn cách ăn mặc này của hắn, lại nhớ lại mục đích chuyến đi lần này, Khương Viện cúi đầu, trong tay vô thức quấn vạt áo quanh eo, trên mặt lộ ra vài phần thẹn thùng.Đang lúc nàng lấy hết dũng khí, muốn móc hà bao từ trong túi tay áo, lại nghe người nọ trầm giọng nói: "Có can đảm đẩy nó cho bản thế tử, lại không có can đảm nhận sai? Sao, lúc này đã suy nghĩ rõ ràng rồi?”Nàng thì tốt rồi, ở trước mặt người khác, dùng mèo để qua loa lấy lệ với hắn.
Vốn là nhớ đến trên vai nàng có vết thương, hai người bên người nàng thoạt nhìn thô kệch, không được dạy dỗ cẩn thận.
Để hắn đỡ nàng xuống, dù sao cũng tốt hơn hạ nhân chu đáo gấp trăm lần.Khương Viện không ngờ hắn hỏi chính là cái này, kinh ngạc ngước mắt lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào vai nàng, rồi lại nhanh chóng dời đi.
Không hiểu sao tim đập có chút nhanh hơn, đầu óc cũng không nghe theo nàng sai khiến, tự mình hoạt động.Lúc đó hắn nhìn nàng, nàng còn chưa hiểu rõ, nhưng lúc này nghiền ngẫm lại, mới giật mình phát hiện mấy lần hắn thoáng đảo mắt, đều là nhìn về hướng bên trái.
Chẳng lẽ, lúc đó hắn đã có suy nghĩ