Nửa đường có một quán trà, ẩn mình giữa núi sông.
Thấy nơi này cảnh trí bất phàm, mọi người dừng lại nghỉ chân.
Rốt cuộc là phàm nhân ăn ngũ cốc hoa màu, có vào thì cũng phải có ra, nên đơn giản là giải quyết cùng một lúc.Sau khi thu thập thỏa đáng, Khương Viện mang theo tỳ tử đi đi lại lại xung quanh.
Nơi này là dưới vách đá, trùng hợp có một khu rừng trúc.
Buổi trưa là lúc oi bức nhất, tiến vào rừng, gió núi chậm rãi thổi tới, người cũng sảng khoái hẳn lên.Bên trái truyền đến tiếng nói chuyện nho nhỏ, Khương Viện ngẩng đầu lên, thấy mấy người bọn họ cũng đi tới nơi này.
"Đại ca ca, Nhị ca ca, Trương gia ca ca, xin chào ạ." Nàng cũng không ngại phiền mà một mạch chào hỏi một lượt.Khương Nam ôn hòa vẫy tay với nàng: "Đầu vai đã khá hơn chưa?" Đại ca là người trung hậu, mà Khương Viện cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi.
Trong phủ ngoại trừ Khương Dục, thì lúc nàng ở chung với đại ca là tùy ý nhất."Sau khi bôi thuốc mỡ xong, đã không còn gì đáng ngại." Dứt lời làm bộ muốn nâng cánh tay lên, nhưng lại bị Khương Dục trừng mắt ngăn lại: "Có biết điều dưỡng là như thế nào không? Lời Quản đại nhân nói, muội chớ đừng coi như gió thoảng bên tai.”Tâm trạng đang vô cùng tốt, lại bị Khương Dục hắt nước lạnh.
Thất cô nương nhìn ca ca của mình.
Nàng đã tranh thủ ngủ bù đủ giấc nên giờ đầu óc rất thanh tỉnh, lập tức quy củ lại."Mấy ngày nay có quen không? Đi ra ngoài, khó tránh khỏi không được chu đáo.
Ăn mặc có thiếu gì không?" Người hỏi là Trương Sâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y và nàng xưa nay không nói chuyện nhiều, nhưng cho tới bây giờ y chưa từng lạnh nhạt với nàng.
Hai nhà cũng không nói rõ ra khỏi miệng, nhưng trong lòng y hiểu rõ, vẫn luôn nghiêm ngặt tuân thủ lễ nghĩa, chỉ ở những chuyện nhỏ nhặt thường xuyên nhớ đến nàng.Nàng không giống với mấy cô nương trong phủ họ Trương.
Tuổi tác không lớn, nhưng đặc biệt hiểu chuyện.
Chưa bao giờ thấy nàng lớn tiếng khóc lóc trách móc, mỗi lần gặp phải, đều là nụ cười lúm đồng tiền trong veo, vừa nhìn đã khảm vào tâm.
Nàng giống như cỏ lan chi treo trên giá gỗ, thanh nhã an bình, chỉ khi đến gần mới có thể nhận ra được vẻ đẹp của nó.Người này lúc không nói chuyện trông đã ôn hòa, mà khi mở miệng, cả người đều toát ra vẻ dịu dàng.
Thất cô nương cảm thấy Trương nhị gia là người tao nhã nhất mà nàng từng gặp qua.
Cũng không phải nói y trau chuốt như thế nào, mà là bản tính y không thích tranh đấu, luôn toát ra thần thái thản nhiên nhẹ nhàng.
Nàng từng gặp y một lần, lúc đó không khỏi khiến nàng nghĩ đến "Du nhiên kiến Nam Sơn" [1].[1] Câu trích trong bài thơ "Ẩm tửu kỳ 5" của Đào Uyên Minh.
Ý nghĩa: Nhàn nhã ngắm núi ở phía nam.Cho nên nếu thật sự gả cho y, Thất cô nương cảm thấy cuộc sống bình thản cũng không tệ."Trương gia ca ca đây là cảm thấy ta yếu đuối sao?"Bị nàng đùa giỡn, cố ý xuyên tạc ý tứ, y cũng không tức giận.
Chỉ nhìn nàng cười nhạt, vòng cung khóe miệng vô cùng xinh đẹp.Bọn họ đang cùng nhau nói chuyện, vì vậy nàng cũng không lưu lại lâu, mà tránh đi, tiến sâu vào trong rừng.
Tuy nhiên ở một chỗ rẽ cách đó vài bước, trên núi đá nhô lên có một dòng suối trong vắt chảy róc rách.
Nước suối trong vắt chảy xuôi, rơi xuống nơi đất trũng ở phía dưới, gợn sóng lăn tăn, tạo thành một đầm nước."Tiểu thư, nước suối có ngọt không?"Lục Phù từ nhỏ đã bị cầm cố khế thân.
Khi còn bé trong trí nhớ của nàng ấy tất cả đều là hàng rào và đất rộng.
Bị người ta dạy dỗ bán cho cô nương làm tỳ nữ, đỉnh đầu chỉ có một khoảng bầu trời vuông vức, chưa bao giờ được thoải mái như dạo gần đây, được đi ra ngoài mở mang tầm mắt, cảm thấy khắp nơi đều là mới lạ."Cái này có ngọt hay không ngọt, thì nếm thử là biết." Nàng dời bước đi qua, nhìn đầm nước trong vùng đất trũng, chung quy dưới đáy cũng có cát đá, nên vẫn cảm thấy không sạch sẽ.
Nàng dứt khoát vươn người qua, rửa sạch tay, đặt chân ở rìa đầm nước, hứng nước sạch đang chảy xuống, ngay lúc sắp đưa nước vào miệng."Không sợ ruột thối, thì nàng có thể uống bao nhiêu cũng được."Nàng đã vùi đầu vào sâu, cánh môi đang muốn hút vào.
Đột nhiên bị người phía sau dọa sợ, trên tay luống cuống, làm nước bắn tung tóe lên trán nàng, vẻ mặt chật vật.
Cảm giác mát lạnh trong lòng bàn tay cuối cùng cũng thuận theo khe hở trôi xuống, hạt châu lớn nhỏ vừa vặn bắn vào gấu quần của nàng.Người tới mặc áo khoác dài bó người [2] mà nàng chưa từng thấy qua.
Áo vạt phải [3], mãng vân [4] đỏ thẫm, thắt lưng vàng sáng.
Tóc được búi cao, toàn bộ buộc lên đỉnh đầu.
Dáng vẻ vô cùng tuấn dật, đường nét mặt mày càng thêm sắc sảo.[2] Gốc là "khúc cư thâm y": Thâm y là loại trang phục có phần thượng y (gọi là “y”衣) và hạ y (gọi “thường”裳) khâu lại với nhau thành một mảnh liền.
Thâm y chia làm hai loại "khúc cư" và "trị cư".
Ở đây là loại khúc cư, là loại vạt áo sẽ được quấn theo đường xoáy ốc.[3] Gốc hữu nhẫm giao lĩnh: Giao lĩnh là một kiểu áo có cổ chéo, hai vạt áo chéo nhau.
Hữu nhẫm là áo vạt phải, Tả nhẫm là vạt trái.[4] Mãng vân: Họa tiết mãng xàLần đầu tiên nhìn y mặc áo bào xinh đẹp như vậy, hai mắt Thất cô nương tỏa sáng, trong mắt lướt qua một tia kinh diễm.
Y lúc này lại là có một phong thái khác, vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng nhiều hơn một chút xốc nổi.Nàng đứng ở cách đó không xa, ngây ngốc nhìn y.
Cố Diễn nheo mắt, đánh giá nàng một lúc.
Mái tóc ướt sũng dính vào mặt, dưới cằm vẫn còn đang nhỏ nước.
Con ngươi trong veo lấp lánh giống như được gột qua trong đầm nước suối.
Cái miệng nhỏ nhắn như cánh hoa khẽ nhếch lên, trông có vẻ hơi ngơ ngác.
Răng rất trắng, từng cái từng cái đều tăm tắp.Ánh mắt Cố Diễn hơi trầm xuống, rơi xuống nơi ngực và bụng nàng.
Bởi vì là váy mỏng nên một khi bị ướt sẽ từ từ lộ ra hoa văn của áo lót màu đỏ nhạt bên trong.
Hô hấp y chậm lại, vẫy lui tùy tùng, trực tiếp chắp mu bàn tay xoay người, cổ họng nam tử hơi căng chặt, cuối cùng cũng không nói gì.Trước mắt là những khóm trúc đen cao che trời, nhưng lại chẳng đi vào lòng y.
Trong đầu y vẫn còn nghĩ đến bộ dáng giống như hoa sen trong đầm nước trong [5] của nàng, đúng là càng thêm vui mắt.[5] Trích từ câu thơ: "Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu