Ngâm nước nóng, rửa sạch phong trần xóc nảy cả ngày, Thất cô nương chỉ mặc một chiếc áo lụa, ngồi ở gian ngoài để Xuân Anh xoắn khô tóc.Người nọ hơn nửa đêm sai Chu đại nhân đưa cho nàng một quyển "Hán thư" là để làm gì? Từng có châu ngọc trong "Liên Hoa Kinh" ở phía trước, Khương Anh suy nghĩ một chút, chẳng lẽ "Hán thư" này ngày sau cũng có thể "có ích"? Nữ tử đọc lịch sử không phải không có, nhưng đọc di sử tiền triều tối nghĩa này, thì có giúp ích ở chỗ nào?Tiện tay lật một cái, đột nhiên phát hiện khác lạ.
Người nọ lại đích thân phê bằng chu sa, khoảng trống trên trang sách ngẫu nhiên có ghi chú lộn xộn không thành câu, hoặc chữ viết tay hành văn liền mạch.Đọc từng trang một, trên gương mặt sạch sẽ mộc mạc của Khương Anh hiếm khi lộ ra vẻ trầm ngâm.
Cuốn sách cầm trong tay mỗi khi lật qua một trang, liền nặng thêm một chút làm cho nàng sinh ra cảm giác...!Y và nàng, giống như là chưa từng quen biết.Trong đầu hồi tưởng lại từng cảnh người nọ và nàng ở bên nhau: Lần đầu gặp gỡ, y như người trong họa, bước đến từ trong tranh vẽ mưa bụi Giang Nam, hoa quý không gì sánh được.Lúc gặp lại, y hóa giải nguy cơ nàng suýt té ngã, nắm cây trâm của nàng, lễ độ từ từ đưa về tay nàng.Rồi rất nhiều cảnh tượng về sau, tặng nàng dược cao, lô quất, kinh văn, chung trà, còn có trâm cài ngọc mỡ dê bị nàng đụng vỡ.
Từng chuyện từng kiện, mặc dù mỗi lần gặp phải, đều khiến nàng suy nghĩ một phen, vô cùng bực tức mà cân nhắc ý đồ của y.
Đến cuối cùng, lại không có chuyện gì thực sự khiến nàng phải chịu khổ.Ngẫu nhiên nàng cũng sẽ hoang đường cho rằng, người nọ đối với nàng thực sự không tệ.Nhưng mà tối nay nhìn tác phẩm thư pháp xuất sắc của y, giống như chữ viết chu sa đỏ tươi này, trong hàng chữ của y, nét chữ thoăn thoắt, nàng càng nhìn cẩn thận, thì thân thể càng phát lạnh.
Phê hồng hội tụ thành một mảnh, nàng có thể thấy trong đó đao quang huyết hải, lăng tiêu tiêu điều.Cách nhìn trước đây đảo mắt đã phai nhạt, thay vào đó, là y ẩn mình ở chỗ sâu, tàn nhẫn quyết đoán không ai biết, thậm chí là -- không có lòng thần phục!Nàng cực nhanh lật qua mấy trang, hơi thở còn có chút gấp gáp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dựa vào bản năng nhạy bén, còn làm cho nàng thực sự phát hiện một chỗ "trùng hợp" kinh hồn bạt vía khác.
Người nọ đối với "Hán thư" ghi lại, tiền triều vì quân vương xử chém ngang lưng, lăng trì thần tử và tướng lộng quyền, càng là đại gian đại ác thì càng chết thê thảm.
Y càng nhìn càng say sưa, diệu bút sinh hoa [1].
Mặc dù không bình luận rõ rệt, nhưng chứa nhiều chế giễu nhạo báng.[1] văn phong xuất sắcGiống như là phát hiện ra bí mật khủng khiếp, trán nàng lấm tấm mồ hôi, "bộp" một tiếng khép lại trang sách, nhìn chằm chằm đèn lụa, suy nghĩ đến xuất thần.Đều nói nét chữ như nết người, trong đầu nàng loạn thành một đống.
Vốn tưởng rằng nhà họ Khương đầu nhập vào Cố thị đã là kết quả tồi tệ nhất, nào ngờ, sau lưng dựa vào y, mới là thật sự đi trên đường chết, liều mạng đâm đầu vào.May mà nàng còn cảm thấy hoàn cảnh hiện nay của y có chút vi diệu! Làm người nắm quyền tiếp theo của phủ Triệu Quốc công, đối đầu với hoàng quyền, bảo toàn Cố thị, kiềm chế thế gia, phức tạp đến mức nàng vừa nghĩ liền cảm thấy đau đầu.
Trong cảnh quyền thế thảo phạt không ngừng, nàng cho là y từng bước khó khăn, một bước cũng không thể đi lầm.Ngàn vạn lần không ngờ tới, người này lại có khí phách như thế! Có một loại ăn cả ngã về không "mặc kệ ngàn vạn người, ta vẫn không ngừng tiến tới".
Chỉ là trên chiến xa cuồn cuộn đi về phía trước, một mực trói chặt nhà họ Khương, làm cho nàng giống như con thú bị vây khốn, tuyệt vọng nhìn một đợt sóng đánh tới, mà nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn, thúc thủ vô sách.Triều Đại Chu sớm đã mục nát, ngay cả quá khứ huy hoàng cũng giống như mặt trời lặn lúc hoàng hôn.
Nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, y làm sao có thể khống chế Cố thị vốn là loạn trong giặc ngoài, vượt mọi chông gai và khó khăn khi lập nghiệp trong thời loạn thế?Có lẽ đến một thời điểm nào đó, nhà họ Khương vốn đã suy thoái lâu này sẽ không còn hữu dụng đối với y, liền trở thành gánh nặng mà y có thể tiện tay vứt bỏ!Trong phòng yên tĩnh như vậy, vậy mà trong lòng nàng lại trăm mối ngổn ngang, có thể lấp đầy toàn bộ quận thủ phủ, khiến nàng nôn nóng bất an.
Khuôn mặt cứng ngắc, nàng sờ sờ đuôi tóc trên vai: "Được rồi, ngồi lật sách thêm một lát thì sẽ khô hẳn thôi.
Lui ra đi.”Xuân Anh thấy sắc mặt cô nương không tốt, phỏng đoán có liên quan đến sách Chu đại nhân đưa tới.
Không dám hỏi nhiều, rút trâm trên đầu giúp nàng gẩy bấc đèn lên, khẽ phúc thân, cáo lui ra bên ngoài.Thấy trong phòng cô nương giờ Hợi [2] vẫn còn thắp đèn, đêm nay Xuân Anh trực đêm nhìn vào trong dò xét mấy lần.
Ban