Ma thần trơ mắt nhìn tiểu thiếu gia lấy giá y từ trong bọc nhỏ ra. Tơ lụa mềm mại như nước lướt qua lòng bàn tay, thêu hoa nhũ vàng, dán lên thân hình của tiểu thiếu gia vẫn toát ra vẻ hào hoa phú quý nhưng lại không quá mức diễm lệ.
Tiểu thiếu gia để chân trần đứng trên mặt đất, không hiểu vì sao lại có chút thẹn thùng lẫn rụt rè hiếm thấy. Giá y màu đỏ ánh lên khuôn mặt trắng tựa tuyết, đôi môi hồng nhuận, cả người tươi non như mật đào, chớp chớp mắt nhìn Ma thần.
“Đẹp chứ?” Y nhỏ giọng hỏi.
Ma thần nghĩ thầm: đẹp đến câu hồn đoạt phách.
“Rất đẹp” Ma thần đáp rồi cúi người xuống, xỏ giày cho tiểu thiếu gia.
“Vậy ngươi có chịu thú ta không?” Tiểu thiếu gia bị Ma thần ôm lấy, mặt đỏ ửng, rũ mắt, thấp giọng lên tiếng.
Tiếng nói lí nhí giống hệt mèo con nhút nhát, bởi vì trong phòng rất yên tĩnh nên nghe cực kì rõ ràng.
Ma thần ngẩng đầu nhìn y. Ánh mắt tiểu thiếu gia cũng không biết đặt ở nơi nào. Đoạn tình cảm này là do y khơi mào ra, càn quấy ngang ngược không biết lý lẽ thật giống như không sợ trời cũng chẳng sợ đất, mặc kệ đối phương có thích y hay không.
Nhưng giờ đây trông y lại có chút khiếp đảm, có chút đáng thương, tay nắm lấy y phục của Ma thần đến nhăn nheo hết cả.
“Thú chứ.” Ma thần nói “Tại sao lại không?”
Tiểu thiếu gia liền cười rộ lên như thể rốt cuộc cũng được an tâm, y choàng lấy cổ Ma thần, lên tiếng: “Ngươi thật tốt.”
Tối hôm đó Ma thần ôm tiểu thiếu gia mặc giá y ăn thêm một lần nữa. Tiểu thiếu gia vừa ngoan vừa mềm, ăn cực kỳ ngon, cả người đều phấn nộn tựa như đậu hũ. Ma thần nghĩ thầm vẫn là số hắn may, đã bao nhiêu năm qua Thiên đế hãy còn là lão độc thân, mà hắn vừa mới đến nhân gian dạo một vòng đã thú được một tiểu Ma hậu.
Sau đó Ma thần cảm thấy mỹ mãn mà ôm tiểu thiếu gia chuẩn bị đi ngủ, kết quả tiểu thiếu gia cứng rắn chống đỡ ngồi dậy, nói thành thân thì phải uống rượu hợp cẩn gì đó.
Ma thần không hiểu mấy thứ loạn thất bát tao này ở nhân gian, tất cả đều nghe theo tiểu thiếu gia. Đôi môi đỏ thắm của tiểu thiếu gia ngậm rượu đưa tới, hắn uống cạn, còn cảm thấy tức phụ nhi (*) thật đáng yêu.
(*Tức phụ nhi: vợ)
Một giây sau hắn liền ngất đi.
Ngất trên cành quất.
Mà khi hắn ngủ say, tiểu thê tử hay còn là tiểu thiếu gia hắn vừa mới rước về đứng cạnh giường nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.
Sau đó, tiểu thiếu gia đẩy cửa đi ra ngoài, ở trong sân đốt một quả pháo sáng, ánh lửa đỏ thắm nhen nhóm giữa bầu trời đêm.
Đợi hồi lâu, hai bóng người màu đen không biết xuất hiện từ đâu ra, quỳ gối trước mặt tiểu thiếu gia: “Thuộc hạ Bạch Nhất, Bạch Thất xin phép hộ tống thiếu gia hồi phủ.”
—
Trời sáng, tại đại trạch nhà họ Bạch.
Hai tháng vừa qua, tiểu thiếu gia cao quý cũng là thần tử đại nhân đang chờ gả ra ngoài bị mất tích, ngay cả thái độ sợ hãi bình thường cũng không có. Phảng phất như tiểu thiếu gia chỉ xuất môn đi xa, bất cứ khi nào cũng có thể trở về.
Lúc này đây, cửa lớn nhà họ Bạch lặng yên không tiếng động mở ra, hai ám vệ dẫn tiểu thiếu gia đã mất tích hai tháng trở về.
Gia chủ Bạch gia chờ ở trong sảnh đường, nhìn thấy tiểu thiếu gia mặc một thân hồng y đi tới, trên mặt còn vương vài giọt lệ nhưng ánh mắt lại vô cùng tỉnh táo liền âm thầm thở dài một tiếng.
“Về