Edit : Michellevn
Đồng hồ báo thức vang lên lúc tám giờ, căn phòng tối đen, chỉ có ánh sáng le lói từ hành lang len qua vết nứt cửa.
Tầng hầm này sau khi cải tạo thì được sửa sang thành nhiều gian nhỏ, cũng chẳng có cửa sổ, vì thế không thể nhìn được ánh mặt trời.
Phía trên mỗi cánh cửa đều là quạt thông gió, chạy liên tục hai mươi bốn giờ, duy trì lưu thông không khí.
Alex dụi dụi mắt, xoay người ngồi dậy.
Hôm nay cậu không có công việc, nhưng cậu đã hẹn người ta chơi bóng.
Cậu bò dậy, kéo cái khăn mặt rồi bưng cái chậu, đi phòng nước rửa mặt.
Đi ngang qua gian tắm vòi sen thấy bên trong trống người thì đi thẳng vào trong tắm một cái.
Buổi tối gian tắm vòi sen phải xếp hàng, giờ này thì ngược lại không có ai.
Người ở tầng hầm cơ bản đều đã ra ngoài làm việc.
Khách trọ tầng hầm này đều rất trẻ tuổi, hầu hết đều độc thân.
Chủ nhà là người có ý tưởng.
Anh ta tìm khách trọ, chỉ tìm người trẻ tuổi.
Gia đình dắt díu người già trẻ em, anh ta không cần.
Đích thân chủ nhà đã nói, những năm đầu, cũng từng tìm như vậy.
Trẻ con thì khỏi phải nói, ồn ào, còn vẽ bậy lên tường.
Có một số đứa kém cỏi hơn một chút thì kéo quần tiểu ngay trên hành lang.
Còn người già thì lôi thôi, thích thu gom đồ vật này nọ.
Từng có gia đình khách trọ có người già, suýt nữa thì biến hành lang tầng hầm thành trạm thu gom phế phẩm.
Chủ nhá đánh với họ một trận, mới đuổi được họ đi.
Từ sau đó, ông ta chỉ chọn nhưng khách trọ trẻ tuổi, tốt nhất là độc thân.
Ông ta cũng hỏi rõ ràng với đối phương là có bao nhiêu người ở, một gian ông ta cho phép tối đa hai người ở.
Nếu không người nhiều lên, đừng nói đến sức chịu đựng của nhà vệ sinh, và gian tắm vòi sen, mà còn có các loại an toàn tiềm ẩn nguy hiểm.
Nếu đã kết hôn, ông ta phải hỏi có con hay chưa, nếu có con, ông ta cũng không cho thuê.
Nói về điều này, cách làm của ông ta khá thông minh.
Mặc dù là tầng hầm ẩm ướt và lạnh lẽo, nhưng lại được ông ta quản lý rất tốt.
Hành lang sạch sẽ, không ai được phép để đồ linh tinh trên hành lang.
Chỉ cần để một cái là chủ nhà ném ngay lập tức.
Ném xong cũng chẳng đền lại, điều này đã được ký kết trong hợp đồng cho thuê.
Nếu mất điện, trong hành lang không có ánh đèn, có thể thấy ngay mũi tên được vẽ bằng sơn phản quang ở trên sàn, chỉ phương hướng lối ra.
Cả tầng hầm, bình chữa cháy được phân bổ ở sáu nơi khác nhau.
Có thể thấy được chủ nhà kinh doanh tầng hầm này, là rất có tâm.
Cùng với giá thuê rẻ mạt, phòng thuê ở đây nhỏ, cung không đủ cầu.
Nghe nói trong tay chủ nhà có một danh sách dài thật dài, đều là người xếp hàng xin thuê.
Một tuần đổi một lần.
Cho nên chủ nhà không bao giờ kỳ kèo với những người không giao nổi tiền thuê nhà, ba ngày không giao, cậu phắn lẹ cho tôi.
Người thuê mới sẽ xách túi vào ở ngay.
Alex tắm xong trở về, nhìn nhìn căn phòng trống trải.
Thứ sáu tuần trước Đại Vĩ thanh toán được món tiền cuối cùng, anh ta mời mấy người bạn một chầu rượu lớn, thứ bảy thì anh ta rời đi.
Alex đưa anh ta ra ga tàu hỏa, trước lúc tàu chạy thì kiên quyết nhét cho anh ta một ngàn đồng.
Đại Vĩ ôm cậu, vỗ vỗ thật mạnh vào lưng cậu :" Mày kiếm cho tốt vào ? Mày đẹp trai như thế ! Làm sao mà thành đại minh tinh cho ông đây ! Sau này anh mày mở ti vi liền nói với người ta, đây là thằng em nhà tôi, ngủ giường tầng dưới với tôi ở Đế Đô! Khóc éo gì mà khóc! Ngừng ngay cho tao ! Mày có phải đàn ông không vậy ? Suốt ngày khóc !"
Đại Vĩ nói xong, hốc mắt cũng đỏ lên....
Đại Vĩ rất tốt, lòng dạ ngay thẳng, tính cách cũng tốt, là một trong số bạn bè ít ỏi của Alex.
Alex quen rất nhiều người, nhưng để xưng là bạn bè thì không nhiều.
Lúc chán nản thì có thể xin giúp đỡ, lúc túng quẫn thì có thể mở miệng vay tiền đối phương mà đối phương cũng sẵn lòng cho mượn, thì lại càng ít hơn.
Alex nhìn quanh căn phòng nhỏ này, về sau căn phòng này, chỉ có một mình cậu ở.
Hiện giờ trong tay cậu có chút tiền, nhưng cậu cũng không tính chuyển đi, để tìm một phòng ở tốt hơn một chút.
Chủ yếu là vì tiền thuê chỗ này quả thật là rẻ.
Hơn nữa, cậu .....!không thể chắc chắn là lúc nào mình cũng có thể trả được tiền thuê nhà đắt hơn.
Yếu tố không chắc chắn của cậu .....!không thuộc quyền cậu kiểm soát.
Moi trái bóng rổ từ dưới gầm giường ra đặt vào trong ba lô, Alex mặc quần áo, mang giày thể thao rồi đi ra cửa.
Vóc dáng cậu cao, thần kinh vận động tốt, thời cấp ba vẫn luôn thi đấu trong đội bóng rổ.
Cậu không có tiền tiêu vặt đi chơi điện tử ở phòng game, hay la cà ở quán internet như những đứa trẻ khác.
Đánh bóng rổ, là một trong số ít sở thích của cậu, chưa bao giờ buông bỏ.
Chỗ cậu thuê nằm gần phía tây đường Nhị Hoàn, là một khu dân cư cũ.
Được cái sinh hoạt thuận tiện, ra cửa là có ngay tàu điện ngầm.
Cậu đi tuyến số hai là đã được nửa vòng Nhị Hoàn, đổi sang tuyến số 1 là có thể xuống đến nơi.
Ngay bên cạnh công viên đồng tính tiếng tăm ở Đế Đô, có một sân vận động nổi tiếng.
Bên ngoài sân vận động là một sân bóng rổ diện tích rất lớn, có rất nhiều sân chơi.
Số đông dân yêu thích chơi bóng rổ đều thích đến chỗ này.
Thời điểm nhiều người, muốn tổ chức toàn trận đấu, thật dễ để gom đủ người, còn có thể có người xem.
Alex tự mình mang bóng tới chơi sớm nhất.
Chẳng mấy chốc đã quen được một vài người.
Mấy chàng trai này tuổi tác tương đương cậu, nhưng thân phận lại hoàn toàn khác biệt.
Họ đều là sinh viên đại học.
Các chàng trai tự nhiên không có sự phân biệt về thân phận trong hoạt động thể thao.
Alex từng chơi trong đội bóng của trường, trình độ rất cao, rất được hoan nghênh, nhanh chóng hòa nhập với những người cùng tuổi này, tựa như có ảo giác trở về thời kỳ học sinh.
Thời điểm ăn cơm cùng nhau, những cậu trai kia mới nhớ tới việc hỏi tên tuổi của cậu, Nghe nói cậu là người mẫu, đều cho rằng đó là một nghề nổi tiếng, đối với những chàng trai còn đang đi học này mà nói, đó là một thế giới vô danh thần bí mà người ta muốn hướng tới.
Họ hâm mộ cậu cao ráo, ngưỡng mộ cậu đẹp trai, ngưỡng mộ quần áo cậu mặc có khí chất, ngưỡng mộ cậu chỉ ném bừa một trái vô rổ, là có thể làm cho các cô gái gần đó vỗ tay hú hét, cho dù là các cô ấy đi cùng bạn trai tới.
Alex là người mẫu, môi trường nghề nghiệp và kinh tế độc lập, khiến cho quần áo cậu mặc có cá tính.
So sánh với cậu thì những sinh viên nam này có vẻ rất quê mùa.
Thậm chí còn có cả sinh viên nữ theo đuổi cậu.
Cô gái kia là bạn thân của một cô người yêu của một chàng trai nào đó đưa đến, được cho là đã yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Sau mấy tuần liên tiếp tới xem cậu đánh bóng, cuối cùng thu hết can đảm để tỏ tình trên sân bóng rổ.
Vào thời điểm đó, một đám thanh niên đều ồn ào, cho rằng cô gái xinh đẹp thanh thuần, chàng rai cao to anh tuấn, xứng đôi hết sức.
Kết quả, Alex đã từ chối cô nàng kia, làm cho họ mở rộng tầm mắt.
Lúc cùng nhau ăn, trong mắt mấy nam sinh kia toàn bộ là hâm mộ ghen tị