Edit : Michellevn
Thừa dịp thời gian Alex rửa bát thu dọn nhà bếp, Quách Trí vọt vào nhà tắm tắm rửa một cách thoải mái.
Quay ra phòng khách, Alex còn chưa thu dọn xong, cô liền ôm laptop nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa lướt weibo trước đã.
KHông bao lâu sau, Alex đi ra từ trong phòng bếp.
" Ăn hoa quả ." Cậu nói xong, đặt cái đĩa trong tay lên bàn trà.
Dưa hấu được cắt thành từng miếng nhỏ, hai cái nĩa để trong đĩa.
Quách Trí xiên lấy một miếng bỏ vào trong miệng, không ngờ đã được làm lạnh! Thật đãi ngộ mà !
Quách Trí cảm động suýt nữa thì rơi lệ.
Lúc nào mà, cô, người ở Đế Đô, lại có thể được hưởng thụ loại đãi ngộ đẳng cấp này ngay tại chính căn hộ của mình thế nhỉ.
Ngay cả ở nhà, mẹ gìà cũng chỉ cắt theo cách truyền thống, rồi gọi cả nhà lại ngồi xung quanh bàn ăn mà ăn thôi .
Quách Trí nhớ rất rõ có một lần, cô đã đưa ra loại yêu cầu không an phận, nói rằng tốt nhất là cắt thành những miếng nhỏ rồi dùng nĩa xiên ăn.
Lúc ấy, mẹ già cô dùng ánh mắt giống như thể nhìn thấu trò đời, lẳng lặng chăm chú nhìn cô một lát, sau đó từ ái mà bảo rằng :" Sao mày không lên trời luôn đi?"
Nhớ lại lúc ấy, rồi nhìn nhìn đãi ngộ trước mặt......!Sướng ! Thật là sung sướng !
Chị đại Quách âu yếm nhìn nhóc đẹp giai trẻ tuổi, dịu dàng bảo :" Xem cậu kìa, mau nghỉ ngơi chút đi, đừng để mệt quá ......"
Không hiểu sao Alex thấy lạnh sống lưng.
Cậu sờ sờ gáy, nói bằng giọng có phần ngây ngô:" Không sao, không mệt, em làm quen rồi.
Em đi tắm trước đã ...."
" Đi đi, đi đi......" Lúc này thì Quách Trí nhìn Alex kiểu nào cũng thấy vừa mắt.
Nhân thời gian tắm rửa của Alex, Quách Trí cắn nĩa, bùm bùm mà gõ một bài weibo.
Alex tắm rửa rất nhanh.
Tắm xong cậu đi ra, bài văn vẻ của Quách Trí vẫn chưa làm xong.
Vừa ngước lên liền trông thấy vóc dáng quyến rũ của cậu trai, chỉ mặc quần jean lỏng lẻo treo trên hông, đường cong cơ bụng sắc nét, tuyến nhân ngư tà tà xuống phía dưới, còn vương chút bọt nước.
Tầm mắt Quách Trí quay lại màn hình, liền phát hiện mình không chỉ mắc tới mấy lỗi chính tả, ấy vậy mà ba chữ cuối cùng còn được gõ thành " Tuyến nhân ngư"? Quỷ gì thế này ?
Hấp tấp lùi lại, bụp bụp bụp, xóa luôn.
[IMG]
Alex vốn nghĩ rằng tắm rửa sạch sẽ xong, sẽ dâng cả mình và đĩa trái cây cho Quách Trí ăn luôn.
Kết quả đi ra liếc thấy Quách Trí đang gõ weibo, cậu liền không dám quấy cô nữa.
Cậu từng lướt weibo của cô.
Nói thế nào nhỉ .......!Chỉ có thể nói là không hiểu lắm, nửa hiểu nửa không.
Nhưng cậu biết cô rất lợi hại, bởi vì phía dưới bài đăng của cô luôn có rất nhiều like và rất nhiều người bình luận.
Bình luận của những người đó cũng hết sức là sâu xa, khiến cậu không hiểu gì hết chỉ biết là rất lợi hại.
Cậu đi tới, chị Quách cũng liếc mắt nhìn cậu, rồi lại tập chung sự chú ý vào laptop, hết sức tập chung.
Trạng thái giống như khi cô làm việc.
Alex có muốn ghẹo cô cũng biết lúc này là không thích hợp.
Cậu bước tới vỗ vỗ lên chân cô, Quách Trí cuộn chân lại, Alex liền ngồi xuống so fa.
Túm chân cô kéo thẳng ra, đặt lên trên đùi mình.
Quách Trí vẫn cắn cái nĩa, uốn éo người, tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục gõ bàn phím bùm bùm.
Alex ăn hai miếng dưa hấu, đặt nĩa lên dìa cái đĩa, lấy điện thoại ra, lướt wechat, QQ và weibo.
Trên QQ đều là bạn học, một số đang học đại học, một số thì đã trực tiếp tham gia đi làm.
Có một vài nhóm được hình thành từ hồi học sinh, Alex tán gẫu tương đối nhiều là với mấy nhóm cũng là bạn học này.
Bởi vì tình bạn thời học sinh khá là đơn thuần.
Cậu và nhóm bạn nói chuyện với nhau tương đối thoải mái, cảm giác tin tưởng cũng mạnh.
Trên wechat thì phần lớn là những người quen biết sau khi tới Đế Đô, tốt xấu lẫn lộn, người nào cũng có.
Nói chuyện với những người này, đa số thời gian đều là qua loa hời hợt, rượu thịt qua lại.
Nhưng vẫn không thể lạnh lùng được, vẫn phải thường xuyên giữ liên lạc, qua lại cho nhau gì gì đó, đôi bên cùng có lợi.
Cuối cùng cậu lại mở weibo của cậu.
Tên weibo là " Thế giời Alpha của Alex", hồi ấy cũng không biết tại sao lại nghĩ ra cái tên như vậy.
Lần online gần đây nhất của cậu là đăng lên tấm hình cậu chụp áp-phích.
Đây là cậu học được từ người mẫu khác, lập một weibo, thường xuyên đăng lên hình ảnh của mình, cũng xem như là một kiểu tự quảng cáo mình.
Cậu cũng có bốn năm trăm fan, trong số đó, ngoài một số người mẫu quen biết và nhiếp ảnh gia trong ngành, thì số còn lại đều là con gái.
Cũng không biết những em gái này như thế nào mà tìm được weibo của cậu.
Dù sao thì mỗi lần cậu đăng hình lên, những em gái này đều like rất nhanh, sau đó là "Gào khóc, gào khóc, gào gào", hoặc là " Ahhhhhhhhhhhhhhh", hoặc là "Wuli Alex à, đẹp giai quá ! Quá đẹp giai !" Cổ động la hét trong phần bình luận.
Lần nào các cô ấy cũng rất là kích động.
Nhưng Alex lại rất bình thản.
Những thứ trên mạng thế này, cậu không ham thích lắm.
Cứ cảm thấy hư ảo, không chân thực.
Thí dụ như các fan của cậu điên cuồng yêu thích cậu trong những bức hình này, đó thực ra cũng không chân chính là cậu.
Những tư thế đó, những ánh mắt đó, chẳng qua đều là thực hiện theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia mà thôi.
Khác rất xa với chân chính cậu đây.
Cậu đọc những bình luận đó, thường sẽ thấy các fan suy đoán về cuộc sống của cậu.
Trong tưởng tượng của các cô ấy, cậu được sống vẻ vang, cuộc sống muôn màu muôn vẻ, thần thái tung bay.
Nhưng tự cậu biết, không phải như vậy.
Cuộc sống của cậu sa sút, không có sức sống.
Cậu làm người mẫu không phải vì yêu thích công việc này, mà chỉ vỏn vẹn là vì kiếm miếng ăn, không để chết đói.
Cậu không có mục tiêu gì to lớn cả.
Một số người mẫu cậu quen biết thì khác.
Họ là thật sự có mục tiêu, mơ ước trở thành siêu mẫu quốc tế gì gì đó, vì ước mơ họ cũng thật sự rất cố gắng.
Tự trong lòng Alex hiểu, so với những người có ước mơ này, cậu thật sự không được tính là có bao nhiêu cố gắng.
Nhiều lắm cậu chỉ là nghe lời, nhiếp ảnh gia, biên tập và người đại diện, họ kêu cậu làm gì hoặc làm thế nào, cậu liền ngoan ngoãn làm theo họ nói mà thôi.
Đây chủ yếu là vì, cậu không có động lực mạnh mẽ như những người đã đặt ra mục tiêu đó, theo đuổi ước mơ.
Cùng lắm là cậu muốn kiếm nhiều tiền hơn một chút, trong tay dư dả hơn một chút là được rồi.
Về phần ước mơ, về cuộc đời, cậu luôn cảm thấy nhạt nhòa.
Cũng giống như tình yêu, nhạt .
Còn không bằng dục vọng, thỉnh thoảng mãnh liệt.
Cậu vươn người ra xiên một miếng dưa hấu, lại cúi người thả nĩa vào trong cái đĩa, vừa ngẩng đầu liền trông thấy chân của Quách Trí.
Quách Trí mặc thoải mái vừa người, nhưng lại là váy bó ngắn ngủn, vô cùng mát mẻ.
Đôi chân dài thẳng tắp gác lên đùi Alex.
Thẳng tắp, trắng nõn, hơn nữa cũng không phải kiểu thô kệch nhỏ nhắn, mà là rất săn chắc, rất có lực.
Alex biết.
Có đôi khi cô cuốn lấy cậu, cuốn rất chặt, cậu phải dùng sức thì thắt lưng mới cử động được.
Lực cản