Edit : Michellevn
Người ta nói, cách tốt nhất để kiểm nghiệm mối quan hệ yêu đương chính là sống chung.
Mẹ nó, đúng là chân lý !
Khi đó anh ta và Quách Trí cũng vẫn chưa mua nhà, đều ở nhà thuê.
Lúc sống chung, là Quách Trí vào ở chỗ của anh ta.
Cái gọi là biểu tượng của bạn đời tâm giao hoàn hảo đã tan thành mây khói trong những vụn vặt của cuộc sống đời thường.
Trước khi sống chung, anh ta chỉ trông thấy ưu điểm của Quách Trí.
Sau khi sống chung, anh ta bắt đầu nhận ra và xoi mói những khuyết điểm của Quách Trí.
Cô không đủ dịu dàng, không đủ đức hạnh, không thể làm cho ngôi nhà trở nên ấm áp hơn.
Và quan trọng nhất là ,......!Quách Trí, cô không biết nấu ăn.
Mà Lâm Bác thì lại hoàn toàn cho rằng, phụ nữ phải biết nấu ăn, còn phải nấu ngon nữa.
Nói một cách thẳng thắn, Lâm Bác thực sự là một người đàn ông có yêu cầu rất cao đối với phụ nữ.
Anh ta không vui khi người phụ nữ của anh ta là một người phụ nữ mạnh mẽ không quan tâm đến gia đình, cũng không vui khi người phụ nữ của anh ta là một loại dây leo tầm gửi không có khả năng tự nuôi sống mình.
Anh ta muốn, cô không chỉ có năng lực và sự cứng cỏi của người phụ nữ mạnh mẽ, mà còn có cả sự dịu dàng và đức hạnh của một người phụ nữ trong gia đình.
Cái anh ta muốn, thực ra chính là sự hoàn mỹ.
Để Lâm Bác hiện giờ quay đầu nhìn lại, chính anh ta phải thừa nhận, anh ta của khi đó, vẫn còn quá non trẻ và khờ dại.
Hết lòng theo đuổi sự hoàn mỹ, vốn chính là biểu hiện của sự chưa trưởng thành.
Bởi vì người trưởng thành sẽ hiểu được, hiện thực, sẽ không bao giờ hoàn mỹ.
Anh ta thích Quách Trí, nhưng vẫn lấy làm tiếc về sự không hoàn mỹ của cô.
Anh ta vẫn nghĩ rằng, anh ta còn trẻ, còn có thể lên cao hơn nữa.
Anh ta nghĩ, anh ta có thể tìm được người hoàn mỹ hơn.
Cho nên, dù lời chia tay không phải do anh ta nói, nhưng xét một cách kỹ càng thì xác thực là anh ta bỏ Quách Trí trước.
Anh ta và Quách Trí đều là người rất lý trí lý tính, về cơ bản là không có cãi nhau gì cả.
Bởi vì sau khi sống chung, Quách Trí cũng nhạy bén nhận ra được những vấn đề tồn tại giữa hai người.
Sau một thời gian trốn tránh, vẫn là Quách Trí với tính cách thẳng thắn đã lên tiếng nói chia tay trước.
Đây hiển nhiên cũng là vì, Quách Trí đã get được sự xa cách mà anh ta thể hiện ra ngoài.
Cô thực sự là một cô nàng vô cùng kiêu ngạo.
Cô sẽ không diễn cảnh một khóc hai quậy ba thắt cổ.
Cô sẽ chỉ hơi hơi hếch cái cằm xinh đẹp lên một chút, với lý trí và kiêu ngạo của cô, bình tĩnh nói chia tay với anh ta.
Không hề có chút nào dây dưa dài dòng.
Đó chính là điều anh ta mong muốn.
Anh ta muốn chính là hai chữ chia tay để lại cho cô nói.
Mặc dù anh ta muốn chia tay với cô, nhưng cũng không muốn khiến cho sau này không thể gặp nhau, cũng không muốn làm cô tổn thương.
Thực ra anh ta vẫn thích cô, thích thật lòng.
Nhưng anh ta thích tự mình theo đuổi hơn, mà anh ta thực sự cảm thấy Quách Trí vẫn còn một khoảng cách với sự theo đuổi của anh ta.
Cũng là một lần yêu thật, anh ta nghĩ rằng, cuối cùng cũng có thể làm vì cô, chính là để lại lời chia tay cho cô nói, hiện giờ nhớ lại, đó thực sự là một chuyện đúng đắn mà hồi đó anh ta đã làm.
Bằng không, với kiêu ngạo của Quách Trí, căn bản là hiện giờ không có khả năng tiếp tục làm bạn bè.
Mỗi khi nhớ lại, Lâm Bác cảm thấy may mắn vì cách cư xử có chút phong độ lịch thiệp của mình hồi đó.
Nhưng đồng thời, cũng hối hận về sự non trẻ và khờ dại của mình lúc đó.
Anh ta vô cùng tự tin vào bản thân mình, và quả thật đúng như anh ta tự tin vào chình mình, càng ngày càng thành công.
Đặc biệt là hai năm này, cùng với sự nghiệp phát triển, kinh tế cũng tăng lên, cùng với đó, anh ta lăn lộn trong giới này, gái xinh yêu thương nhung nhớ anh ta quả thực là không cần nhiều lắm.
( Sao chỗ này cứ mâu thuẫn thế nào ấy nhỉ ???)
Anh ta thích các cô gái có khuôn mặt xinh đẹp và thân hình sexy, nhưng sau khi cao trào lui đi, anh ta và các cô ấy rất khó có tiếng nói chung thật sự.
Một trong số các cô ấy không chỉ xinh đẹp và gợi cảm, có lẽ còn có chút mưu tính, nhưng bộ não thì vẫn trống rỗng và nông cạn.
Một số thì tốt hơn chút, có thể hiểu anh ta phần nào đó.
Số ít có khả năng theo kịp anh ta, nhưng cũng rất khó tạo ra sự đồng cảm.
Mấy năm này, anh ta mới dần dần nhận ra , có thể tìm được người phù hợp với tôn chỉ của mình, khó khăn đến mức nào.
Loại hoàn mỹ mà anh ta mong muốn, không tồn tại trong hiện thực.
Quay đầu nhìn lại Quách Trí, mới phát hiện cô vẫn luôn tiến về phía trước và vẫn đang đi lên.
Anh ta tưởng rằng mình đã biết đủ về sự ưu tú của Quách Trí, sau này mới hiểu, anh ta vẫn đánh giá thấp cô.
Quách Trí, thực sự rất tuyệt vời.
Lâm Bác lại quay qua nhìn cô, và một lần nữa anh ta lại có cảm giác rung động khi lần đầu tiên trông thấy cô.
Đáng tiếc là anh ta không có kịp quay đầu lại.
Anh ta luôn cho rằng, loại chuyện quay đầu này, giống như phải cúi đầu nhận thua gì gì đó.
Trong lòng anh ta có chút mâu thuẫn không thể hiểu nổi.
Mà anh ta và Quách Trí, vẫn có thể an ủi và giải tỏa cho nhau.
Tuy rằng về sau cô cũng đã có người khác, nhưng đối tượng cũng chẳng phải người danh tiếng và nghiêm túc, thế nên cô cũng chưa từng từ chối anh ta.
Mối quan hệ thể xác này mang đến cho anh ta ảo tưởng rằng anh ta vẫn còn có Quách Trí.
Đúng vậy, chỉ là ảo tưởng.
Khi anh ta phát giác được Quách Trí vì người đàn ông khác mà từ chối anh ta , anh ta mới bàng hoàng ......!Thì ra, anh ta cũng không có được cô.
Thì ra cô muốn đi thì đi.
Bởi vì giữa anh ta và cô đã buông tha cho nhau từ lâu.
Anh ta không thoải mái khi suy nghĩ tỉ mỉ về điểm này.
Lần thứ nhất anh ta đã vì sự khờ dại ích kỷ mà đánh mất cô, và vì do dự trù trừ mà anh ta đánh mất cô lần thứ hai.
Hiện giờ, Lâm Bác đã hoàn thoàn trưởng thành, không muốn lần thứ ba lại đánh mất Quách Trí nữa.
Trong suốt bữa ăn và trò chuyện với Quách Trí, anh ta vẫn luôn kiểm soát bầu không khí trong sự hài hòa và thân mật.
Như thể anh ta không bị ảnh hưởng bởi sự từ chối của Quách Trí trước đó.
Quách Trí căn bản là không nhận ra điều gì khác thường.
Trong suy nghĩ của cô, Lâm Bác là người đàn ông trưởng thành vô cùng điềm tĩnh.
Vốn dĩ hai người không ràng buộc lẫn nhau, huống chi cũng không phải lần đầu tiên cô có đàn ông khác ngoài anh ta.
Thậm chí cô sẽ không nghĩ tới, biểu hiện từ chối một cách