Edit : Michellevn
Quách Trí dừng xe ở cổng chung cư, không chạy vào trong.
" Cậu xuống trước đi, tôi còn có chút chuyện." Cô nói.
Alex ngạc nhiên :" Đi đâu nữa?"
" Tôi đi cắt tóc." Quách Trí xóc xóc mái tóc ngắn của mình," Ngày mai có bữa tiệc quan trọng, tôi phải sửa soạn một chút."
Tim Alex thắt lại :" Với ai vậy ?"
Cậu hỏi câu này, thực ra đã vượt quá giới hạn.
Vậy mà kỳ lạ, cả cậu hay Quách Trí, đều không nhận ra điều đó.
Quách Trí còn dễ tính giải thích hai câu :" Cố Thanh Hạ đó, cậu biết chứ ? Bạn trai cô ấy.
Cô ấy là bạn tốt của tôi, đây còn là lần đầu tiên dẫn bạn trai tới cho tôi coi đấy, tôi phải sửa soạn kỹ càng một chút, không để cô ấy mất mặt."
Alex khẽ thở ra:" Là Cố phó tổng kia sao? Là cái cô mà rất dọa người kia ấy hả ?"
" Phụt !" Quách Trí dở khóc dở cười," Dọa người ? Có lẽ là lần đầu tiên tôi nghe có người nói như vậy đấy.
Cô ấy dọa người như thế nào hả? Thanh Hạ chính là ....!đại mỹ nhân đó ! Nữ thần siêu cấp đó !"
"Chỉ là cảm thấy cô ấy dọa người thôi, có môt lần ở studio em tình cờ gặp cô ấy, lúc ấy một người bạn của em có hạng mục ở chỗ các chị, tụi em thấy cô ấy gọi hết mấy biên tập qua một bên rồi mắng.
Cô ấy mắng người ta cũng không phải hung dữ gì lắm, thế nhưng lại đặc biệt dọa người ta.
Tụi em đều hãi hùng cô ấy." Cậu cường điệu," Không phải mình em cảm thấy như vậy đâu.
Mà bạn của em cũng cảm thấy cô ấy dọa người."
Quả thật là Alex có chút sợ Cố Thanh Hạ.
Chị Quách cũng đã là người phụ nữ rất có khí chất.
Ở trong studio, cô đứng đó thôi lập tức trở thành trung tâm, như một người chỉ huy.
Mọi người ai cũng không dám không nghe lời cô.
Nếu không cứ chờ mà nghe cô mắng chửi.
Đối với công việc cô là người đặc biệt nghiêm khắc.
Nhưng phó tổng Cố kia, Cố Thanh Hạ, lại là dọa người kiểu khác.
Đúng là cô ấy xinh đẹp.
Nhưng lúc Alex nhìn thấy cô ấy, cảm nhận đầu tiên trước vẻ đẹp của cô ấy là khí chất lạnh lùng và sắc bén.
Có một lần gặp mặt đối diện nhau ở studio, cậu và một người bạn của cậu, đều vội vàng lấy điếu thuốc từ trên miệng xuống cầm trong tay, hết sức cung kính mà chào :" Cố phó tổng."
Người phụ nữ đó gật gật đầu, rồi bước qua.
Người bạn cậu thở ra và bảo :" Ui mẹ ơi, thật đáng sợ."
Alex cảm thấy sầu.
Một người phụ nữ mạnh mẽ và sắc bén như dao, thực sự đáng sợ đối với những người trẻ tuổi như họ.
Quách Trí lắng nghe mà cười mãi.
"Các cậu ấy......!Chỉ là còn quá trẻ và ít kinh nghiệm!" Cô bảo," Nói trắng ra là các cậu không có khả năng chống lại áp lực.
Vô tình đã để cho khí thế của người khác lấn áp.
Các cậu chính là thiếu rèn luyện, phải rèn luyện chăm chỉ, luyện thêm năm sáu năm nữa, thì sẽ khá hơn thôi...."
Ra là vậy sao ? Trải đời nhiều hơn, từ từ rèn luyện, cũng có thể có được loại khí chất đó sao ?
Alex có chút khao khát.
Cậu trông thấy, trong số nhân viên của nhà K, rất nhiều nam giới cũng có thái độ kính sợ đối với vị họ Cố kia.
Mà họ cũng đều là những người có tuổi.
Thế nên, có lẽ là liên quan đến cá tính của một người đúng không ?
Cậu đã thấy chị Quách và người phụ nữ đó đứng cạnh nhau.
Cả hai đều mạnh mẽ, nhưng họ sẽ không lấn áp lẫn nhau.
Tính cách và ngoại hình có sự khác biệt rất lớn, nhưng đứng cạnh nhau lại vô cùng hòa hợp.
Lúc nói chuyên, một người thì rạng ngời chói sáng, một người thì lạnh lùng sắc bén.
Khí chất của hai người hòa quyện vào nhau, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng mạnh mẽ.
Rõ ràng chỉ là hai người phụ nữ thôi, nhưng dường như không hề sợ hãi, như thể trên thế giới này không có gì có thể làm khó được họ.
Cảm giác này, quá tuyệt !
" Đi đi đi, đừng lằng nhằn nữa, tôi còn phải đi làm tóc nữa." Quách Trí xua cậu," Này, cậu nói coi, tôi có nên nhuộm màu không ?" Có hơi do dự.
" Như vậy là được rồi.
Đừng làm linh tinh nữa." Alex nghiêm túc đưa ra ý kiến của mình.
Cậu cảm thấy cô không cần thiết phải nhuộm màu.
Đường nét khuôn mặt cô sắc nét, diện mạo vốn đã mang phong cách tây, không cần dựa vào nhuộm tóc để tăng cảm giác ngoại lai.
Mấu chốt là làn da của cô rất trắng.
Có đôi khi, cậu còn vén mái tóc ngắn của cô rồi hôn lên phía sau tai cô.
Nghĩ đến từ" tóc đen như mun da trắng như tuyết" , làm cho cậu vô cùng rung động.
"Như này rất đẹp rồi, đừng làm linh tinh nữa." Cậu nghiêm túc đưa ra ý kiến, Cậu cảm thấy cô không cần thiết phải nhuộm màu.
" Cái gì mà gọi là làm linh tinh hả !" Quách Trí không vui đấm cậu hai cái.
Tay cô khỏe, đánh người rất đau.
Alex đau mà miệng cười toe.
Cậu không ngốc, chỉ là cậu vui vẻ.
Chị Qúach hiện giờ rất khác với chị Quách cậu gặp lần đầu.
Không biết cô có phát hiện ra không .
Cô không đứng đắn nữa.
Thời điểm khi cậu bắt đầu tiếp cận cô, ít nhiều cô vẫn có chút đứng đắn.
Ra vẻ đứng đắn của một biên tập viên từng trải, ra vẻ đứng đắn của một người lớn tuổi, và ra vẻ đứng đắn của một người phụ nữ.
Nhưng hiện giờ thái độ của cô đối với cậu rất thoải mái tự nhiên.
Ăn xong thì nằm phưỡn trên ghế sofa lầm bầm, toilet hết giấy thì gọi cậu lấy giấy mang đến cho, đôi khi còn không biết lớn nhỏ mà ầm ĩ với cậu ......
Thoải mái, mà còn vô cùng thân thiết.
Cậu xuống xe đóng cửa lại, khom xuống hỏi :" Về ăn cơm chứ ?"
" Không biết nữa, tôi quên không hẹn trước rồi, nếu phải xếp hàng ....!"
" Tối nay là sườn cọng sốt ."
" Về !"
" Chạy xe cẩn thận ."
" Chỉ cách có hai dãy phố mà, đi đây ."
Nhìn theo xe cô dần dần biến mất, Alex xốc lại dây đeo ba lô và nhanh chân bước vào khu chung cư.
Trên đường chào hỏi :" Dì Triệu ! Dì Dương ! Dì Tạ! ....!Dì Tạ ! Để cháu để cháu ! Đưa cháu, cháu xách giúp dì !"
" Tối nay ăn gì ấy ạ ? Cháu tính sườn cọng sốt đấy ...."
***
Quách Trí thật may mắn.
Mặc dù là thứ bảy nhưng không có nhiều người.
Có lẽ giờ này có chút muộn, nhiều người đã bắt đầu các hoạt động tối thứ bảy, tiệc tùng gì đó.
Cô chỉ đợi một chút là đã đến cô luôn.
" Lâu không tới rồi đó." Nhà tạo mẫu tóc cột áo choàng lên cho cô, giúp cô lau mái tóc khô được một nửa," Tóc dài nhiều rồi nha."
" Muốn đến lắm mà cứ bận hoài."
"Cắt tỉa theo kiểu cũ chứ."
"Ừm..." Quách Trí hơi hơi cúi đầu, túm lấy phần tóc trên trán mình kéo kéo, trao đổi với nhà tạo mẫu tóc," Hay là, đổi kiểu khác đi ?"
" Muốn làm kiểu nào ? Có ý tưởng không ?"
" Không ..." Quách Trí khẽ xoay đầu, quan sát sườn mặt của mình từ trong gương ," Chỉ muốn .....!trông trẻ hơn một chút."
Hôm nay nhìn đám trẻ nhỏ kia, Quách Trí thực sự cảm thấy mình đã già.
Cú nhảy ném bóng ba điểm của Alex, cô cũng cảm thấy rất tuyệt vời, cũng vỗ tay, cũng reo hò.
Thế nhưng đám con gái bên cạnh, nhảy cẫng lên vỗ tay hú hét ! Lập tức làm cho cô ngồi im bất động, che giấu đi luôn.
Âm thanh cao tới mức có thể xuyên thủng màng nhĩ người ta.
Gợi lại một số ký ức khi Quách Trí còn nhỏ.
Hồi cấp hai, vẫn hơi ngại ngùng.
Cha mẹ vẫn quản lý, trường học cũng quan sát, nam sinh nữ sinh đều không dám bày tỏ thẳng thắn.
Cho tới đại học, chẳng có ai nói " Không được yêu sớm" nữa,