Edit : Michellevn
Quách Trí nói có việc không về ăn cơm chiều, Alex liền đi ra ngoài chơi với bạn.
Dẫu sao đã thứ năm rồi, cảnh đêm cũng bắt đầu trở nên sôi động.
Có điều cậu cũng không chơi quá muộn, tầm mười một giờ đã về đến nhà.
Vì thứ sáu vẫn là ngày làm việc, cậu sợ về quá muộn, gây ảnh hưởng đến giấc ngủ của Quách Trí.
Kết quả về đến nhà, trong phòng tối om.
Đèn huyền quan không bật, điều đó có nghĩa là Quách Trí vẫn chưa về.
Alex trầm lặng đứng ở cửa một lúc rồi bật điện ở huyền quan lên.
Cậu đi tắm, thay bộ quần áo ở nhà, bước ra phòng khách với mái tóc khô được nửa, liếc nhìn đồng hồ treo tường.
Quách Trí vẫn chưa về ....
Cậu cũng không bật điện lên, chỉ bật ngọn đèn ở huyền quan, ánh sáng chiếu đến phòng khách rất yếu ớt.Cậu ngồi trong phòng khách mờ tối, trầm lặng hút thuốc.
Cô chưa nói hôm nay không về, cậu nghĩ, có lẽ chỉ là mải buôn chuyện với bạn bè mà thôi.
Cậu cố gắng tự an ủi mình bằng cách này.
Nhưng nghĩ đến ngày hôm đó, cũng đến rất muộn, cô mới nhắn tin buổi tối không về.
Alex liền cảm thấy hơi khó thở.
Cậu ngồi trên ghế sofa gục đầu hút thuốc một cách trầm lặng, cánh tay để trên đầu gối, cái đầu gục xuống gần như sát với đầu gối.
Thời gian trôi qua từng chút một, cậu hút thuốc hết diếu này đến điếu khác.
Không biết điếu thứ mấy, thuốc lá cháy hết, bỏng tới đầu ngón tay.
Alex bị đau, buông lỏng ngón tay ra, tàn thuốc rơi xuống sàn.
Cậu nghiền tắt tàn thuốc, cúi người gục đầu vào giữa hai đầu gối.
Ra sức chà sát khuôn mặt.
Quách Trí......!Đừng hành hạ tôi !
Xin em đó !
Nói sao thì Alex cũng là một người đàn ông.
Quách Trí ở bên người khác, cậu không thể ngăn cản nhưng không phải là không để tâm.
Với một người đàn ông đang yêu, thì loại chuyện này quả thực là một sự dày vò tra tấn.
Trong bóng đêm, bỗng nhiên vang lên tiếng động rất nhỏ.
Chìa khóa cắm vào ổ khóa, xoay vặn, cọ xát kim loại, cót két, rắc rắc.
Giống như âm thanh tự nhiên.
Alex đứng bật dậy.
Có thể nói là trong lòng tràn đầy vui sướng và ngạc nhiên.
Quách Trí thấy cậu đứng ở trước ghế sofa thì hơi giật mình.
Thay giày xong bước tới:" Về sớm vậy à ? Sao chưa ngủ ?"
Hồi tối Alex đi chơi cũng nhắn tin cho cô, cô cứ tưởng cậu về muộn lắm.
Không ngờ, mình mới là người về muộn.
" Về rồi ....." Alex kìm nén niềm vui trong lòng, cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh," Đợi chị đó."
Quách Trí cũng chẳng thể nào nhận ra được tâm trạng lên xuống của cậu, " Ừm" một tiếng hơi lãnh đạm.
Đưa tay xoa xoa cái cổ cứng ngắc của mình, cô bước vào trong.
Ánh mắt đảo qua bàn trà, bước chân cô chợt dừng lại.
Trong gạt tàn, tàn thuốc chất thành đống.
Vừa rồi cậu nói......!Chưa ngủ là vì, đang đợi cô .....
Quả thật là hôm nay cô trở về .....!có hơi muộn.....
Quách Trí không ngước mắt lên, cứng đờ chuyển ánh mắt từ bàn trà xuống thẳng sàn nhà, khẽ nói :" Ngủ sớm chút đi, tôi mệt rồi."
Nếu cô đã nói mệt, đồng nghĩa với việc không muốn làm tình.
Nhưng sau khi tắt đèn, Alex vẫn cảm thấy hôm nay Quách Trí đối với cậu đặc biệt lãnh đạm.
Thể hiện sự phản kháng gay gắt đối với thân mật của cậu lúc trên giường.
Hôm nay cô đã gặp ai ? Nói chuyện gì? Tại sao tâm trạng lại sa sút? Tại sao lại phiền muộn ? Tại sao lại lạnh nhạt với cậu ?
Cậu không thể hỏi.
Quách Trí sẽ không vừa ý khi cậu can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô.
Mà cho dù cậu có hỏi, cô cũng không nói cho cậu biết.
Alex chỉ có thể suy nghĩ trong đầu, một đêm cứ thế trôi qua .
Thứ sáu, tâm tình Quách Trí giảm sút.
Các đồng nghiệp không phát hiện ra, chính là do trong công việc cô luôn nghiêm khắc với bản thân, không để những cảm xúc bên ngoài ảnh hưởng đến công việc mà thôi.
Trùng hợp là có người cũng có tâm trạng không được tốt lắm.
" Cùng nhau ăn cơm tối chứ ?" Cố Thanh Hạ gọi điện thoại qua.
" Ăn cơm có chút xa, đang hơi kéo tiến độ rồi, chắc khoảng tám giờ tớ mới làm xong.
Tớ có cơm hộp xong xuôi rồi." Quách Trí ở studio.
"Vậy đợi cậu xong việc thì gặp một cái." Cố Thanh Hạ nói," Chán."
"Ok." Quách Trí nói." Cô cũng chán.
Sau đó gửi tin nhắn cho Alex : 【Tối nay không ăn cơm nhà.
Có lẽ sẽ về muộn, đi uống rượu với Thanh Hạ.
Cậu ra ngoài chơi đi, không cần đợi tôi.】
Hôm qua cô về muộn, cậu đợi cô, hút đầy cả một gạt tàn thuốc.
Cả một tháng này cậu hút thuốc , cô thấy cũng không nhiều bằng tối qua.
Cậu đang nghĩ gì, cô chỉ nghĩ sơ sơ một cái đã đoán ra.
Cậu sợ cô đêm không về ! Giống như ngày hôm đó .
Bây giờ Quách Trí cũng thèm một điếu thuốc.
Nhưng trong studio cấm hút thuốc, cô đành phải nhịn.
Thôi vậy, chờ tối đi, cô phải uống một trận đã đời với Thanh Hạ.
........
"Sao lại đến đây ?" Quách Trí xong việc, đến chỗ đã hẹn, hỏi bằng giọng đau trứng.
Cô cởi giày bước vào trong phòng, ngồi xuống tấm chiếu tatami.
Nơi này có tên là "Thiền trà nhất vị", đúng như tên gọi, hiển nhiên là nơi uống trà.
Mà với mong đợi của Quách Trí là chị em hai người chén thù chén tạc thì ......!cách xa vạn dặm.
Mặc dù cũng là chén này chén nọ.
Nhưng thứ mà Quách Trí muốn uống là rượu ! Là rượu cơ!
[IMG]
Không cần người pha trà, bản thân Cố Thanh Hạ chính là một cao thủ trà đạo.
Cô hãm một ấm trà ngon, đậy nắp sứ lại, lát sau nhấc lên, hương trà đã tản ra bốn phía.
" Ngày mai tớ có việc, hôm nay không thể say rượu." Cô ấy nói bằng giọng bất lực.
Không phải cô ấy không muốn uống rượu mà là không được uống.
Tâm trạng hiện giờ của cô ấy, uống một cái e là không ngừng được.Huống chi bạn rượu lại là Quách Gia, đây cũng là hạng người uống rồi là không ngừng được.
" Sao vậy ? Chán gì ?" Quách Trí hỏi.
Cố Thanh Hạ trầm mặc hồi lâu, nói :" Ngày mai tính đi gặp cha mẹ của Lý Thịnh."
Quách Trí xém chút thì bị phỏng nước trà, hít hà mấy hơi, nói bằng giọng kinh ngạc :" Hai người đã đến bước này rồi cơ à ! "
Năm đó, cô cũng suýt thì đưa Lâm Bác đi gặp cha mẹ.
May là trước đó, cả hai đã phát hiện ra vấn đề, sau đó chia tay trong hòa bình.
Đó cũng đã là chuyện của nhiều năm về trước.
Giờ cô đã hai mươi tám tuổi rồi, Thanh Hạ, cùng tuổi với cô.
Mà Lý Thịnh, đã ba mươi ba tuổi, cùng tuổi với Lâm Bác.
Ở độ tuổi này, gặp cha mẹ cũng không phải chuyện tùy tiện qua loa, đây có nghĩa là mối quan hệ của hai người đã có một bước tiến lớn, có thể nói rằng đã vượt qua một ngưỡng.
" Tớ nghĩ tớ nên nói lời chúc mừng mới phải đấy." Quách Trí nói.
Cố Thanh Hạ lườm cô trắng mắt.
" Thế nhưng nhìn cậu thế này ....." Quách Trí nói tiếp," Xem ra không muốn cho tớ chúc mừng ?"
"Đây không phải là ý nguyện của tớ." Cố Thanh Hạ có chút phiền muộn," Là tớ khiến Lý Thịnh tức nước vỡ bờ."
" Cố Thanh Hạ, sao cậu cứ có phúc mà không biết hưởng vậy ?" Quách Trí đau lòng nhức óc," Anh Lý, người ta tốt biết bao ! Rốt cuộc là cậu không hài lòng ở đâu hả ?"
Quách Trí thật sự không nghĩ ra.
Nếu nói về Lý Thịnh, thì quả thật là không chê vào đâu được.
Đó thực sự là người muốn tài năng có tài năng, muốn diện mạo có diện mạo, muốn xuất thân có xuất thân.
Con người Lý Thịnh ấy mà, tầm nhìn cao, đầu óc chín chắn, thật khiến người ta hận không thể dập đầu, gọi tiếng " Đại ca" .
Cô và Triệu Thiên Trác cũng từng nói chuyện về Lý Thịnh.
Triệu Thiên Trác dù ở đâu thì cũng là quý công tử mắt cao hơn đầu, thế nhưng cứ ở trước mặt Lý Thịnh thì độ phục tùng cứ phải gọi là level max .
Xác thực khả năng trước kia có phần phong lưu, nhưng đó không phải là trước kia sao? Hiện giờ thì Lý Thịnh dính lấy Cố Thanh Hạ đến mức nào chứ, dưới sự buôn chuyện không mệt mỏi của nhóm em gái quầy lễ tân, cả công ty đều biết hết.
Cái đó quả thực là hận không thể tự mình ngày ngày đưa đón.
Nếu bây giờ cho Quách Trí một người đàn ông như vậy, nói muốn kết hôn với cô, Quách Trí sẽ không hề do dự mà lập tức đi lĩnh chứng ngay.
Cố Thanh Hạ bị những lời này của Quách Trí làm cho á khẩu.
Quả thật, đến cả người phụ nữ kiêu ngạo như cô đây, cũng cảm thấy không có gì có thể bới móc được Lý Thịnh.
Thế nên, rốt cuộc cô không hài lòng Lý Thịnh ở đâu, vấn đề này, thực sự không thể trả lời được.
Cô ấy rủ đôi mắt, nét mặt thay đổi.
Thấy cô ấy như vậy, Quách Trí biết chắc mình đã chạm vào điều gì đó mà cô ấy không muốn nói.
Mỗi người đều có phạm vi chỉ thuộc về mình.
Cho dù là bạn tốt đến đâu đi chăng nữa, thì quả thực không phải chuyện gì cũng có thể