Edit : Michellevn
Buổi tối, lúc Liêu Viễn chủ động xin ra tay, mẹ Quách không từ chối nữa, bà làm trợ thủ để Liêu Viễn làm bếp trưởng.
Cha Quách nhìn hướng phòng bếp, hừ một tiếng.
" Ba kỳ nha !" Quách Trí bất mãn, " Mũi không phải mũi, mặt không phải mặt.
Đây là ba có ý kiến với con đúng hem ?"
" Ta không có ý kiến gì với cô nàng nhà ta hết." Cha Quách xem báo, nói một cách chậm rãi.
Quách Trí nghiêng người qua dựa vào cha già nhà mình, nhấm nhẳng :" Vậy ba là đang làm sao, để con mất mặt à."
" Tự con hiểu lấy."
" Con không hiểu !"
Cha Quách liếc mắt nhìn cô, tiếp tục xem báo.
Quách Trí có hơi mất tự tin.
Ôm lấy cánh tay ba cô làm nũng :" Ba sao thế hả.
Con người Liêu Viễn thật sự rất tốt mà.
Ba đừng nghiêm mặt mãi thế được không, khó coi lắm đó ."
" Ta không nghiêm mặt." Cha Quách không thừa nhận," Ta đã làm tất cả lịch sự nên có rồi."
" Cón đâu có nói ba không lịch sự.
Mà đây là đang nói về ? Thái độ !"
Cha Quách lại hừ tiếng nữa :" Thái độ của ta chính là như vậy." Nói xong thì không để ý đến Quách Trí nữa, chăm chú vào xem báo của mình.
Quách Trí cũng tức giận mặc kệ ông luôn.
Quách Hằng cười hề hề hóng hớt.
Thấy mắt sắc của Quách Trí quét qua, bản năng tránh bão khiến anh liền đứng lên :" À, em đi vô bếp coi có cần em hỗ trợ gì không ....."
Anh lanh trí đi vào trong bếp tránh né.
Ba người trong phòng bếp, hiệu suất rất cao, chẳng mấy chốc đồ ăn đã được mang ra bàn.
" Nào nào nào, nếm thử tay nghề của Tiểu Liêu nào ." Mẹ Quách rười cười gọi ông chồng nhà mình.
Nét mặt cha Quách bình thường, không vui vẻ cũng không lạnh nhạt.
" Ba, ba nếm thừ cái này coi, món tủ của Liêu Viễn đó." Quách Trí nịnh nọt gắp đồ ăn cho cha cô.
Cha Quách nhàn nhạt ừm một tiếng, rất giữ thể diện cho con gái rượu mà gắp cho lên miệng .....!Sau đó cha Quách hơi dừng lại một chút, không nói tiếng nào, tiếp tục ăn cơm.
Nhưng động tác rất nhỏ này vẫn không thoát được anh mắt sắc sảo của Quách Trí, trong lòng cô liền " hì hì" .
" Tiểu Liêu à, thật sự biết làm cơm đó nha, vô cùng cẩn thận.
Nhìn cái là biết thường xuyên làm rồi." Mẹ Quách khen ngợi.
Cha Quách không nói gì thêm nữa.
Một bữa cơm yên bình, và có uống chút rượu, dưới mắt nhìn của mẹ Quách , ba người đàn ông cũng chỉ uống sương sương, đều không uống say.
Hôm nay là Tết Trung Thu, ăn uống xong mọi người cùng nhau xem Gala Trung Thu, còn bóc ăn hộp bánh Trung Thu mà hai người Quách Trí mang về từ cửa hiệu danh truyền của Đế Đô.
Bánh Trung Thu kiểu này, thật ra ăn không ngon lắm, cũng chỉ là thứ mang tính chất lễ tết.
Liêu Viễn ăn bánh xong thì rửa tay, lúc về phòng gọi điện cho mẹ anh, chúc bà Trung Thu vui vẻ.
Ngón tay lướt qua danh bạ và số điện thoại của ba anh, nghĩ nghĩ rồi vẫn không gọi cuộc điện thoại dư thừa này.
Trung thu của ngôi nhà ba người đó là vừa rồi.
Cũng chẳng cần thêm một người như anh nữa.
Quay ra phòng khách, cha Quách đang bưng tách trà hỏi :" Trung Thu không về không sao chứ ? Liệu cha mẹ cậu có khó chịu không ?"
" Không sao đâu chú." Liêu Viễn rót nước thêm cho ông, nói bằng giọng ấm áp," Bên nhà ba cháu ba người, nhè mẹ cháu thì bốn người, cháu có về hay không ......!cũng vậy thôi."
Cha Quách lặng người, " Ò" một tiếng rồi không nói gì thêm nữa.
Quách Trí đưa mắt nhìn mẹ cô.
Mẹ Quách cũng đưa mắt nhìn cô.
Ánh mắt Quách Trí ngập tràn tha thiết.
Mẹ Quách lườm cô một cái rồi tập trung tinh thần xem ti vi.
Tới thời điểm đi ngủ, mẹ Quách mới đóng cửa nói chuyện với cha Quách.
"Con người Tiểu Liêu cũng ổn." Bà nói
" Quan hệ với gia đình không tốt." Cha Quách nói
" Vậy muốn tốt thế nào, ông nói coi ? Mẹ thì tái giá rồi, bên đó trai gái đều có, ông chồng không vui khi bà ấy qua lại với chồng trước, một năm cũng chẳng gặp được hai lần.
Phía cha thì có mẹ kế.
Ông đã từng nghe qua Có mẹ kế rồi có cha dượng chưa ? Đấy là còn chưa nói đến có một thằng em trau.
Cấp ba đã bị mẹ kế xua đuổi đến ở nội trú trường học, lúc tốt nghiệp về nhà, thì người nhà không mở cửa cho, chỉ cho năm mươi đồng rồi tống cổ nó đi.
Ông nói coi, như thế, muốn tốt kiểu gì ?"
" .....!Thê thảm thế cơ à ?"
" Còn không phải sao.
Lúc sáng nói chuyện với tôi một hồi mà nước mắt cứ chảy ra.
Tôi nói ông chứ tôi đau lòng lắm.
Thằng bé này khóc ấy, không giống kiểu người khác oaoa đâu.
Nó nói chuyện thì vẫn nói, mà nước mắt thì cứ lăn dài xuống, tôi kìm lòng không được.
Thật đáng thương mà .....!"
" Lớn tướng thế mà khóc gì mà khóc ! "
" Nó cũng vừa mới hai mươi thôi.
Dù sao ông cũng phải co người ta thời gian trưởng thành chứ !" Mẹ Quách nói xong thì chợt nhớ ra," Ông làm như ông chưa từng khóc ấy ! Năm đó, Lưu Kiến Quốc nhờ người giới thiệu đến nhà tôi, nói với mẹ tôi rằng, muốn trở thành đối tượng của tôi, mẹ tôi đã đồng ý, là ai khóc trước mặt tôi thế ? Ai hả ?"
Mặt già của cha Quách đỏ lên :" Chuyện đã bao nhiêu năm rồi, có gì hay mà nhắc lại chứ !"
" Xì !" Mẹ Quách khinh thường," Tiểu Liêu mới tròn hai mươi tuổi được hai ngày, năm đó không phải ông cũng ngoài hai mươi đó sao ? Khóc khác hả ?"
" Rồi rồi, không nói cái này nữa, nói đi đâu vậy hả ?" Cha Quách nhanh chóng chuyển chủ đề." Không phải đang nói về Liêu Viễn sao, bà nói tôi làm gì chứ!"
" Thì đúng là nói Liêu Viễn đó, đây không phải nhân tiện thì nói sao." Mẹ Quách nói.
" Không xe, không nhà ! Công việc không ổn định ! Dựa vào đâu mà cưới con gái tôi !" Cha Quách hầm hừ bảo .
" Nhà, xe, đều không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là nhân phẩm và thái độ." Mẹ Quách nhìn trần nhà," Ông