Edit : Michellevn
" Vậy ......!" Ông ta thất thần chốc lát, cuối cùng vẫn nhớ ra với tư cách một người cha, ít nhiều cũng nên nói gì đó ," Nhà gái đó, điều kiện thế nào ?"
" Cô ấy có một em trai, nhà có bốn người, đều rất tốt." Liêu Viễn đáp, " Cha mẹ cô ấy đều học đại học, người trong nhà đều có học vấn cao."
Anh cũng nói luôn cô là người ở đâu.
" Ò ò, vậy .....!có hơi với cao à ?" Xem ra ông ta cũng có chút biết thân biết phận.
Liêu Viễn im lặng một hồi, " vâng ", một tiếng rồi nói :" Là trèo cao ạ."
" Tốt nhất vẫn nên tìm một người môn đăng hộ đối thôi." Ông ta không nhịn được nói," Tốt nghiệp trung học là được rồi."
Nghe vậy, Liêu Viễn hít sâu một hơi rồi hỏi vặn ông ta :" Con có thể tìm được tốt hơn, tại sao phải chấp nhận thua kém ?"
Ông ta cảm thấy thời gian này, thằng con cả đã thay đổi rất nhiều.
Hiện giờ giọng điệu của nó nói với ông không giống trước kia lắm.
Hình như là .....!kể từ chuyện sau khi ông nhập viện ......
Ông ta đã nghe nói đến chuyện sau đó nó bị chủ nhà đuổi ra ngoài vì không trả được tiền thuê nhà.
Ông ta cũng biết nó đã ngay lập tức chuyển toàn bộ số tiền mình có về cho vợ ông ta, mà trên thực tế họ không cần nhiều như vậy.
Ông ta liền có hơi chột dạ, giải thích rằng :" Phụ nữ mà mạnh mẽ quá thì khó mà hòa hợp được.
Chỗ nào mày cũng bị chèn ép thì cuộc sống sẽ không được thoải mái." Lời này của ông ta thật ra có phần xem như tâm huyết.
Vợ ông ta ỷ vào trẻ đẹp, quản lý ông ta hết sức chặt chẽ.
Hồi ông ta còn trẻ, ung dung tự tại biết bao, hiện giờ nhớ lại như cơn mơ.
Chơi bời thế nào đi chăng nữa thì về nhà vẫn có cơm canh nóng hổi, còn có người tươi cười chào đón, đặt vào hiện tại, căn bản là không thể.
Ông ta biết, người vợ này sẵn lòng theo ông ta , là vì dáng vẻ ông ta đẹp.
Suy bụng ta ra bụng người, ông ta đoán cô bạn gái bằng cấp đại học của thằng con ông, khẳng định là coi trọng khuôn mặt của nó.
Ai bảo dáng vẻ thằng con này của ông còn đẹp hơn cả ông chứ.
Thế mà hiếm khi ông thành tâm từ đáy lòng, nhưng lại không được thằng con này đón nhận.
Liêu Viễn chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Không biết nói là thất vọng hay là gì.
Cũng có thể là thất vọng quá nhiều đã trở thành tê dại.
Người đàn ông sinh ra anh, biết anh có được đối tượng tốt để kết hôn, nhưng lại nói với anh rằng, tìm một người tốt nghiệp trung học là được rồi .....
Tại sao mà trước giờ anh vẫn luôn suy sụp như vậy ? Đó là vì anh vẫn luôn biết trên đời này không có ai kỳ vọng vào anh cả.
Anh có sống tốt hay không, chẳng ai quan tâm cả.
Thế nên, trong xương cốt của anh liền bừng lên ý nghĩ việc hỏng rồi thì quan tâm làm mẹ gì(*).
Sống được ngày nào hay ngày đó, kiếm được ngày nào hay ngày đó.
Không chết đói là được.
(*)Gốc là 破罐子破摔Nghĩa đen: Bình sứt chẳng cần giữ gìn, nghĩa bóng: chỉ những thứ/chuyện/sự việc đã bị hư, hỏng rồi thì không cần để ý nữa, mặc kệ nó phát triển ra sao thì ra.
Hôm nay, chẳng qua cũng là trải nghiệm lại cảm giác đó mà thôi.
Thế giới xám xịt, bầu trời đầy mây.
Chỉ là lần này, cảm giác đó sẽ không đè bẹp anh được nữa.
Bởi vì anh đã có Quách Trí.
Quách Trí giống như một nhúm lửa và một chùm nắng.
Có cô, thế giới của anh trở nên tươi sáng, và bầu trời của anh đã có màu sắc.
Trái tim trống rỗng dường như được nâng đỡ.
Sự tồn tại của cô cho anh biết, anh có một tương lai đáng kỳ vọng, và anh có thể giành được hạnh phúc.
Chỉ cần cố gắng !
" À.........!mà, vậy máy chơi game ....." Ông ta đột nhiên nhớ ra ý đồ gọi cuộc điện thoại này, nhớ tới lời hứa với thằng con trai nhỏ, vì thế lại vòng về chủ đề ban đầu.
" Ba ......." Nhưng Liêu Viễn ngắt lời ông ta, trầm giọng hỏi ông ta," Nếu con kết hôn, ở nhà có thể cho bao nhiêu sính lễ ?"
" Hả ?" Ông ta bất ngờ, bị vấn đề này làm cho sửng sốt.
" Hai vạn hai, bốn vạn bốn, sáu vạn sáu, tám vạn tám,.....!Ở nhà có thể cho khoản nào ?" Liêu Viễn đang nói chính là phong tục địa phương chỗ nhà anh.
" Cái này ........!cái này ..........." Ông ta ngập ngừng.
" Có thể mua nhà cho con hay không ?" Liêu Viễn tiếp tục hỏi," Hay là trả giúp phần nào ? Hoặc là chi phí sửa sang lại?"
Ông ta không trả lời được.
Một lúc sau mới bảo :" Tao phải .....!bàn bạc với dì Vương của mày đã ....."
Thực ra trong tay ông ta không có tiền, không chỉ giao nộp tiền lương cho vợ, mà của cải trong nhà hay tiền gửi ngân hàng cũng bị vợ ông ta nắm hết trong tay.
" Bà ta có thể cho một xu sao ?" Liêu Viễn hỏi bằng giọng nói trúng tim đen.
Nửa câu ông ta cũng không đáp lại được.
Vì ông ta và anh đều biết, một xu tiền bà ta cũng sẽ không cho anh.
" Bà ta không cho đâu." Liêu Viễn giống như lẩm bẩm một mình," Tiền trong nhà một xu cũng sẽ không cho con.
Nhưng con phải kết hôn, con phải có sính lễ, con phải mua nhà, con còn phải có xe.
Thế nên ........"
Anh dừng lại một lát, nhẹ nhàng tuyên bố với ông ta :" Tiền của con phải để dành lại hết, không thể tiêu xài hoang phí nữa.
Ba, ba hiểu chứ ?"
Ông ta im lặng hồi lâu, rồi trả lời bằng giọng vừa lộn xộn vừa chua chát :" Hiểu.
Mày .....!mày tự chăm sóc mình cho tốt.
Tao, tao cúp trước đây ...."
Liêu Viễn đứng bên giường một lúc, vuốt gương mặt.
***
Ở một phòng khác, Quách Trí thì lại vừa gặm táo, vừa giúp mẹ cô gấp quần áo mới kéo vào.
Kết quả lại khiến mẹ cô thêm phiền.
" Đi đi đi, một là mi ăn, một là mi làm.
Chứ mi đừng có vừa ăn vừa làm.
Quần áo mới giặt khô sạch sẽ xong, taoy kia của mi đừng có mà đụng bừa vào nữa !" Mẹ già đuổi cô đi.
"Lòng tốt không được đền đáp." Quách Trí lườm trắng mắt, rồi nằm luôn ra giường vắt chân lên, gặm táo hết sức là vui vẻ.
" Trước kia mi cũng đâu có lười như này, gần đây càng ngày càng chảy thây ra.
Tao thấy đều là được Tiểu Liêu chiều quen rồi.
!" Mẹ Quách lầu bầu, túm lấy một cái áo, quật lên chân cô," Mi nói coi, có phải là bình thường cũng chỉ có mình Tiểu Liêu làm việc thôi phải không ?"
Quách Trí chột dạ, gân cổ lên :" Con cũng hỗ trợ