Edit : Michellevn
Quách Trí ăn ở bên ngoài xong mới về nhà, tắm rửa rồi tự mình chải chuốt trang điểm .
Mái tóc của cô ngắn vừa phải, nếu xõa ra thì có thể che phủ hai bên tai và gò má, không tới được cằm.
Bình thường đi làm, cô hay kẹp tóc mái lên đỉnh đầu, để lộ trán, hoặc đôi khi quấn thành hai chùm nhỏ sau đầu, gọn nhẹ.
Cô sấy khô tóc, thả hết tóc mái ra, dùng máy uốn tóc uốn thành lọn ôm lấy hai gò má.
Lục lọi một hồi, tìm được trong tủ quần áo một chiếc váy ngắn hai dây bằng secquin màu đen, kết hợp với đôi xăng đan cao gót quai mảnh màu đen, lại lục tìm được cái ví tay nhỏ màu đỏ đã lâu không dùng .
[IMG]
Để phối với vì cầm tay, cô dùng luôn son môi màu đỏ.
Chải chuốt xong thì soi gương, đột nhiên có hơi u sầu.
Hình như ........lâu rồi chưa có chải chuốt như vậy ...........Hai năm nay chức vị tăng cao, lượng công việc và áp lực công việc ngày càng lớn, cô ngược lại càng ít để ý vào việc ăn mặc.
Cũng ngày càng quen với cách ăn mặc trung tính.
Trong công việc, gạt bỏ đi giới tính, người xung quanh cũng đã quen mà xem cô thành đàn ông.
Cô biết ở sau lưng, người khác đều ngầm gọi cô là " Quách gia"
Quách gia thì Quách gia, ngược lại cô chẳng để ý.
Cô u sầu chính là năm tháng cứ thế trôi đi, vèo một cái cô đã hai mươi tám rồi.
Lúc mới đến Đế Đô, cô cũng là cô gái nhỏ có biết bao nhiêu là mơ mộng, cũng có biết bao nhiêu là khát khao về tình yêu và công việc.
Dần dần, cuộc sống mài dũa cô trở nên cứng cỏi.
Không còn hướng tới những thứ tình tình yêu yêu như trước nữa.
Cô hai mươi tám rồi, cứ về đến nhà là ba cô sáu bà tám dì lớn, càm ràm nói cô hoài luôn.
Họ còn cuống hơn cả cô, chỉ lo không gả được cô đi.
Hồi đầu, cô cũng từng lo sợ, cũng ngoan ngoãn nghe lời họ mà nghiêm túc đi coi mắt.
Thế nhưng dần dần cô đã tuyệt vọng.
Coi mắt giống như mua thịt lợn và bắp cải, đầu tiên thì nhìn điều kiện phần cứng, sau đó tới ngoại hình, cuối cùng mới nghĩ tới việc hiểu một con người.
Rất nhiều người thông qua cách coi mắt mà tìm một người sống tạm bợ cho qua ngày.
Nhưng Quách Trí không muốn tạm bợ.
Hai năm này, càng lúc cô càng không muốn chịu đựng.
Cô thực sự cảm thấy trạng thái một mình hiện giờ rất tốt.
Cô làm ra làm chơi ra chơi, vững bền chắc chắn.
Tự cô kiếm được rồi mua nhà mua xe.
Tương lai cô còn có thể kiếm được nhiều hơn.
Hiện tại đối với chuyện kết hôn, cô cũng không sợ hãi như trước kia nữa.
Coi mắt là vì bị cha mẹ ép quá, không biết làm sao nên thôi thì đành đối phó cho qua.
Trên thực tế, cô đã có dự tính không kết hôn rồi.
Tất nhiên là cô không có can đảm mà nói với gấu mẹ nhà cô về dự tính này .
Cô nhìn người phụ nữ trong gương, hiếm khi có được sự vô cùng nữ tính như này, trái quay phải ngắm, tự mình thưởng thức mình một chút.
Cuối cùng, khẽ hếch cằm lên, hừ nhẹ một tiếng.
Alex suýt nữa thì không nhận ra được Quách Trí.
Cậu ở cửa Mix chờ Quách Trí, hẹn chín giờ, thì tám giờ bốn mươi cậu đã có mặt rồi.
Tựa cửa hút thuốc, chờ trong chốc lát, nghe có người gọi tên cậu, cậu quay đầu lại, thấy ngay một mỹ nữ.
Vóc dáng thon thả, bờ vai mượt mà, cánh tay mảnh mai.
Mái tóc ngắn uốn xoăn, đổ nghiêng xuống che đi nửa gò má, đôi môi đỏ rực.
Trong tay cầm một cái ví màu đỏ, bước trên đôi xăng đan cao gót quai mảnh màu đen, đứng ở nơi đó, tự tỏa ra năng lực vô hình.
Alex ngây người trong chốc lát, mới hỏi bằng giọng không chắc chắn :" Chị .....!Quách ?"
Biểu cảm ngây ngốc và kinh diễm(*) không hề giả tạo trên gương mặt chàng trai, khiến nỗi uất ức ban ngày của Quách Trí liền được quét sạch sành sanh.
(*) Kinh diễm惊艳: Kinh là kinh ngạc; diễm là ái mộ, hâm mộ.
Quả nhiên là lúc tâm tình tồi tệ, thì nên đi thả lỏng thư giãn một chút, cô suy nghĩ với tâm trạng cực tốt.
" Sao nào ? Không nhận ra hả ?" Cô cười.
" Không nhận ra luôn." Alex thừa nhận một cách chân thành, khen ngợi thật lòng :" Chị Quách, thật xinh đẹp." Thực sự khác biệt với dáng vẻ tomboy thường ngày .....!Cậu im lặng nuốt xuống nửa câu sau .
Quách Trí cười vui vẻ.
Phụ nữ nào được giai đẹp thế này khen ngợi mà có thể không vui đây ?
" Đi, vào trong thôi." Quách Trí nói
Alex nghiêng người, thực ra trong lòng cậu muốn thân thiết với cô hơn một chút, nhưng cậu lại gần Quách Trí, thì không thể không cảm thấy rụt rè.
KHông dám dắt tay cô, cũng không dám lỗ mãng kéo cô.
Chỉ dám nghiêng người đi bên cạnh cô.
Ở nơi này, cuối tuần sẽ bán vé vào cổng.
Alex đã trả tiền rồi.
Quách Trí cùng cậu đi đến trước mặt nhân viên bảo vệ, đưa tay ra, người đàn ông mặc đồng phục màu đen đóng một cái dấu huỳnh quang lên mu bàn tay cô, là có thể đi vào trong.
Trên thực tế, Quách Trí đến có hơi sớm.
Vẫn chưa tới chín giờ, mới lác đác vài người, sàn nhảy vẫn trống trải, mặc dù âm nhạc đinh đinh đang đang nhưng thực ra cũng chỉ mới bắt đầu nóng lên.
Alex dẫn Quách Trí qua cửa và rẽ phải vào khu vực cách xa sàn nhảy, bọn họ đông người, chiếm một vòng lớn ghế sofa.
Nam nữ đều có, Quách Trí cũng trông thấy một vài người quen, và cả mấy gương mặt người mẫu quen thuộc.
Ở nơi này âm nhạc rất ồn ào, không phải là chỗ để nói chuyện.
Có người mới đến, mọi người cũng chỉ gật đầu qua lại.
Trên thực tế, Quách Trí muốn chào hỏi mấy người quen kia, nhưng hình như họ đều không nhận ra cô .......!Ôi đệch, không phải là không nhận ra cô thật đấy chứ ?
Không đến mức đó chứ ..........Chẳng lẽ ngày thường cô thật sự không chú ý ăn mặc như vậy sao ?
Đội phục vụ rất tinh ý, thấy có người đến là lập tức sáp lại gần và hỏi uống gì.
Quách Trí gọi một chai rượu corona, vừa định mở ví ra thì Alex đã nhanh tay trả tiền luôn rồi.
[IMG]
Rượu nhanh chóng được đưa lên.
Vẫn liên tục có người vào.
Tụ hội kiểu này chính là mọi người đều tự coi nhau là bạn bè, trong số này có số người đã quen nhau, cũng có cả chưa hề quen biết.
Alex bị người ta kéo đi nói chuyện.
Một người đàn ông ngồi đối diện cầm chai rượu bước đến ngồi xuống bên cạnh Quách Trí, rống lên với Quách Trí :" Người đẹp ! Nhìn em rất quen ! Có phải chúng ta đã từng gặp nhau !"
Hết cách mà, ở chỗ này, muốn nói chuyện thì miệng phải dán vào tai, hoặc là phải rống lên.
Người đàn ông có lòng bắt chuyện, nhưng vẫn chưa quen với người đẹp, nên chỉ có thể dựa vào tiếng rống.
Quách Trí nhìn anh ta chòng chọc.
Lúc này người đàn ông bị nhìn chòng chọc đang tự hỏi liệu có phải răng mình bị dính lá rau hay không, vì thế uống một ngụm rượu, muốn âm thầm súc súc để thủ tiêu lá rau, thì đột nhiên Quách Trí cúi đầu, vọc cả bàn tay phải vào trong tóc, hất hết tóc che gương mặt lên, để lộ ra