Đương nhiên là hắn thấy rồi.
Nghe nói Vân Khương Mịch với Đức Phi đang…
Lúc đó, hắn đang đến thư phòng.
Trước tiên hắn đã chay tới khuyên can, chẳng ngờ mẹ chồng nàng dâu hai người ở Vĩnh Thọ cung ta truy ngươi đuổi, ầmTnhư gà bay chó chạy.
Sao mà không nhìn thấy chứ, hắn đứng ở cửa xem hết nào nhiệt.
Đến tận khi Mặc Quốc Thiên xuất hiện, hắn mới tiếp tục đi tới thư phòng giải quyết công việc.
Gần đến giờ, hắn mới đến đón Vân Khương Mịch, hai người cùng nhau hồi phủ.
“Nếu ngươi đã thấy rồi, sao lại giả vờ không bi: Vân Khương Mịch hừm nhẹ: “Nếu hôm nay ta bị mẫu phi đánh chết, thì ngươi sẽ thành kẻ goá vợ rồi!” ồi, Goá vợ?
Lời này khiến Mặc Phùng Dương không mấy thoải mái.
Hắn nhăn mặt: “Nàng tưởng rằng không có nàng, ta không sống được chắc?” Lời này nghe sao chẳng lọt tai chút nào thế?
Vân Khương Mịch thu đôi mắt đang trợn trừng lại, một cái tát vung thẳng vào mặt hắn: “Không biết nói chuyện thì im miệng lại! Dù thế nào ta cũng là Vương Phi của ngươi đó!” Thường bị nàng “xuống tay”, nên Mặc Phùng Dương cũng quen rồi, không tranh luận với nàng nữa.
Rất nhanh xe ngựa đã đến Minh Vương Phủ.
Đã không còn sớm, ánh năng chiều chói lọi cả một khoảng chân trời, ngày mai nhất định là một ngày đẹp trời.
Hôm nay Phong Bảo tan học sớm, Vân Khương Mịch vào viện Anh Nguyệt, nhưng lại không thấy người đâu.
Mãi mới tìm thấy thằng bé ở dưới góc tường.
Thằng bé trông như cục bánh