Cởi sạch trơn giống như một con cá trắng béo, tự mình nhảy vào thùng gỗ, còn vẫy tay với Mặc Phùng Dương: “Ca ca, chúng ta cùng tắm!” Cái mặt dày của Mặc Phùng Dương đỏ lên.
Tiểu tử này, dạy bao nhiêu lần rồi, bảo nói gọi phụ thân…mà cứ không nghe!
Đương nhiên là do Mặc Phùng Dương ngấm ngầm dạy Phong Bảo rồi.
Nếu ở trước mặt Vân Khương Mịch thì chắc chắn nữ nhân này sẽ ngăn cản.
Dù Phong Bảo là nhi tử của ai, tiểu tử đáng yêu như vậy, Mặc Phùng Dương đã xem tiểu tử này là nhi tử của mình từ lâu rồi.
Gọi Vân Khương Mịch là mẫu thân, gọi hắn là ca ca, nghe kiểu gì cũng không lọt tai.
Thậm chí, dường như hắn còn bị Vân Khương Mịch chiếm tiện nghĩ.
Phong Bảo đang chơi đùa trong thùng gỗ rất vui vẻ.
Sau khi tắm gội xong, còn muốn lôi kéo Mặc Phùng Dương lên giường năm cùng.
Hai người dựng tai nghe Vân Khương Mịch kể chuyện, dỗ Phong Bảo ngủ.
Câu chuyện của Vân Khương Mịch vẫn đang tiếp tục: “Tiểu cô nương quàng khăn đỏ bị sói xám ăn thịt mất!” Quay đầu nhìn thì thấy cả Mặc Phùng Dương cũng ngủ.
May thay giường rất lớn, nàng bị chen chúc nằm ở cạnh giường, kéo chăn qua rồi tắt đèn.
Sáng sớm hôm sau, Cố Bắc Trung đến Vương phủ.
Sau khi giao Phong Bảo cho ông đưa đến thư phòng, Vân Khương Mịch muốn theo Mặc Phùng Dương tiến cung.
“Nàng tiến cung làm gì?” Mặc Phùng Dương cau mày nhìn nàng.
Có lẽ vì tối qua, hai người cũng xem như “đồng sàng cộng chẩm’ rồi, vậy nên hôm nay gắng gượng hòa bình chung đụng.
Chí ít không còn kiểu vừa thấy mặt là tranh cãi ẩu đả.
“Ta muốn chẩn mạch cho phụ hoàng!” Vân Khương Mịch nghiêm túc đàng hoàng nói: “Chỉ có ngươi cần tiến cung, chẳng lẽ ta không được sao?”
“Dù sao ngươi cũng phải tiến cung, chúng ta ngồi cùng xe ngựa, chẳng phải tiện lắm sao?” Không ngờ nàng thật sự muốn tiến cung.
Mặc Phùng Dương liếc nàng, nói: “… Tùy nàng” Sau