Vân Khương Mịch nhìn người được Như Ngọc dẫn vào mà cau chặt mày, lúc lâu sau mới miễn cưỡng nhận ra nàng ta, lên tiếng thăm dò: “Ngươi là, tam muội?” Hiển nhiên người đến là Vân Lan Thanh.
Vân Lan Thanh là muội muội ruột của Vân Ngọc Linh.
Mặc dù vẻ ngoài nàng ta giống Vân Ngọc Linh đến bảy phần, nhưng tính cách hai tỷ muội lại hoàn toàn khác nhau bạch liên hoa, lừa dối tất cả mọi người.
Ở trước mặt Vân Khương Mịch, nàng ta vẫn là một trà xanh yểu điệu.
Nhưng tính cách Vân Lan Thanh lại lạnh lùng hơn.
Nàng ta liếc qua Vân Khương Mịch.
“Đại tỷ” Nàng ta cúi người hành lễ, giọng điệu không tốt lắm: “Vài năm không gặp mà tỷ đã không nhận ra ta là ai rồi “Phong thủy phủ Minh Vương đúng là tốt thật” Nàng ta vừa mới oán giận nàng đó à?
Vân Khương Mịch ngây người một chút, nàng thấy Như Ngọc đang xắn tay áo muốn xông lên đánh người nên lập tức nhắc nhở nàng ta lui xuống: “Như Ngọc, ngươi đi chuẩn bị trà nóng đi” Kể từ lần nàng cứu Như Ngọc, nàng ta đã cung kính với nàng hơn trước nhiều.
Thế nên, nàng ta không chịu được việc người khác không tôn trọng Vân Khương Mịch.
Đặc biệt là người trực tiếp mỉa mai trước mặt người khác như Vân Lan Thanh.
Vân Khương Mịch đi vào phòng: “Tam muội vào phòng nói chuyện đi” Vân Lan Thanh nhìn viện Ánh Nguyệt một chút rồi mới đi vào ngồi trước mặt Vân Khương Mịch: “Nghe nói đại tỷ được Minh Vương sủng ái, ban đầu ta còn không tin”
“Tại sao không tin?” Đột nhiên Vân Khương Mịch cảm thấy tò mò không biết nàng ta định trả lời thế nào.
“Tỷ không phải kiểu người làm cho người ta thích” Vân Lan Thanh xụ mặt, không do dự nói.
Vân Khương Mịch: “…” Đâm vào tim ta rồi Ngay cả nha đầu này cũng biết nàng trước đây không phải kiểu người khiến người khác thích.
Có thể thấy rằng, Vân Khương Mịch trước đây như một con chuột chạy qua đường, người người muốn đánh.
“Thời gian có thể thay đổi tất cả mà” Vân Khương Mịch mỉm cười.
“Đúng vậy” Hiếm khi Vân Lan Thanh đồng tình gật nhẹ đầu: “Trước đây ta không thích tỷ”
“Nhưng mà hôm nay ta cảm thấy tỷ không còn đáng ghét như trước đây nữa.
” Đây là đang