Chuyện này còn trách nàng nữa à? Lúc nàng vừa xuyên đến đây đã bị cẩu nam nhân Mặc Phùng Dương kia cấm túc, muốn nói chán ghét cũng là ghét Vân Khương Mịch lúc trước, có liên quan gì đến nàng đâu?!
Vân Lan Thanh đã biết đến sự tồn tại của Phong Bảo từ lâu.
Thế nhưng Vân Khương Mịch cũng không nói ra chuyện Phong Bảo rốt cuộc là con ai.
Cũng giống như những người khác biết đến sự tồn tại của Phong Bảo, Vân Lan Thanh cũng chỉ nghĩ Phong Bảo là đứa con của tên gia đinh kia.
Nàng ấy luôn tận tình khuyên bảo Vân Khương Mịch: “Muội thấy đại tỷ phu đối xử với tỷ rất không tệ! Tỷ tranh thủ lúc còn trẻ, cố gắng sinh cho đại tỷ phu một đứa bé đi!”
“Nếu không, trong lòng đại tỷ phu khó chịu, nói không chừng ngày nào đó lại cấm túc tỷ” Vân Khương Mịch: ……
Con nha đầu thối này có biết nói chuyện không thế?
Nhìn Vân Lan Thanh tận tình khuyên bảo muốn tốt cho nàng như một bà mẹ già, Vân Khương Mịch chỉ có thể im lặng đối phó.
Người của cung Vị Ương vừa đi, nàng lại bị Vân Lan Thanh bắt lại “dạy dỗ” một trận.
“Khó được một lần Cửu công chúa đến Vương phủ của chúng ta, hôm nay muội sẽ tự mình xuống bếp” Vân Khương Mịch vỗ vỗ mu bàn tay của nàng ấy: “Hôm nay ánh nắng rất tốt, muội phơi nắng hấp thu canxi cho tốt đi!
Thuận tiện cũng bồi bổ đầu óc, phơi nắng nhiều sáng mắt” Nha đầu thối này nhất định là mắt không tốt lắm.
Phong Bảo rõ ràng là giống hệt Mặc Phùng Dương, thế mà nàng ấy còn cho rằng là con của tên gia đỉnh kia…
Ngừng một lát, thấy Vân Lan Thanh đang muốn phản bác, nàng lại vội nói: “Muội chưa từng ăn