Vân Khương Mịch quyết định xong rồi, sáng sớm ngày mai sẽ đưa Viên Thịt Tròn đến nhà họ Cố ở vài ngày.
Cho dù Đức phi có đánh tới vương phủ, cũng không gặp được cháu nội ngoan của bà!
Mẫu phi ơi là mẫu phi, người đừng tránh ta là con dâu tàn nhãn độc ác, ai bảo người cứ gây khó dễ cho con chỉ?
Vân Khương Mịch đắc ý nở nụ cười.
Ai biết vừa quay người, một mớ câu hỏi chất vấn đã theo nhau kéo đến.
“Vân Khương Mịch, bổn vương chỉ cho ngươi cơ hội trả lời một lần, rốt cuộc Viên Thịt Tròn là con của ai?”
“Lệ Nga nói không sai, Viên Thịt Tròn là con của bổn vương, đúng hay không?”
“Rốt cuộc ngươi còn muốn gạt bổn vương tới khi nào?”
“Ngươi đúng là nữ nhân lòng dạ độc ác!” Vân Khương Mịch: “…” Thấy Viên Thịt Tròn trong lòng ngực giương ánh mắt tò mò nhìn bọn họ, nàng đưa cậu bé cho Như Ngọc: “Con trai, không còn sớm nữa! Ngày mai phải đến nhà ông cố ngoại con đấy, đi ngủ sớm đi, nương sẽ nhanh đến ngủ với con” Ông cụ non Viên Thịt Tròn thở dài một hơ.
“Con biết rồi! Hai người lại muốn lừa con đi để cãi nhau” Cậu bé dang cánh tay béo tròn về phía Như Ngọc, lắc đầu đầy bất lực: “Phu thê đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, hai người có thể cãi nhau, nhưng không được chiến tranh lạnh, được không?” Vân Khương Mịch, Mặc Phùng Dương Cái thằng nhãi con này!
Như Ngọc khó khăn nhịn cười, ôm Viên Thịt Tròn đi.
Lúc này Vân Khương Mịch mới xoay người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Mặc Phùng Dương.
Hắn cho rằng, nàng định đi thẳng vào vấn đề, ngoan ngoãn trả lời hắn.
Nhưng ai ngờ, dưới ánh mắt chất vấn của hắn, Vân Khương Mịch lại tiện tay móc… Móc ra một chai rượu xái, nói: “Ngươi uống bình rượu này, ta sẽ nói cho ngươi biết rốt cuộc Viên Thịt Tròn là con của ai” Khóe môi nàng từ từ cong lên, đưa rượu xái cho Mặc Phùng Dương: “Uống!”
Nhìn thấy bình rượu này, Mặc Phùng Dương thoáng ngẩn ra.
Có cô nương nhà ai giống như nàng không, luôn mang theo trong người một chai rượu?
Mà chai rượu này trông cũng rất kỳ lạ.
Thẳng thừng mời rượu, tại sao không phải là vò rượu chứ?
Mà sao lại có một cái chai có hình dạng kỳ