Nàng biết, Triệu Hoàng hậu có tự tin đấu một trận với nàng, chỉ cần bà ta nói đơn thuốc kia không có vấn đề…
Lại nói tiếp, quả thật dược kia cũng không có vấn đề gì cả.
Thậm chí nếu để các đại phu khác xem qua, họ cũng chỉ nói Lưu thái y tăng thêm dược liệu cho Đức phi, có thể nói ông †a đã “Tận tâm tận lực” hết sức.
Đơn giản là vì Lưu thái y biết lợi dụng sơ hở.
Cũng nhờ Vân Khương Mịch cẩn thận, nên mới phát hiện ra trong đơn thuốc có hai loại dược xung khắc với nhau, từ đó khiến bệnh tình của người sử dụng càng thêm nghiêm trọng…
Vị Lưu thái y này không đơn giản!
Hay là nói, người đứng phía sau ông ta- Triệu Hoàng hậu, không hề đơn giản.
“Một khi đã như vậy, ngươi thừa nhận chuyện hôm nay ngươi hồ ngôn loạn ngữ, cố ý gây chuyện với Thái Y Viện?” Triệu Hoàng hậu nhìn nàng với ánh mắt u ám.
Vân Khương Mịch chỉ cảm thấy buồn cười Nàng thừa nhận chuyện hôm nay nàng cố ý gây chuyện với Thái Y Viện lúc nào?
Chỉ là còn chưa đợi nàng lên tiếng, Triệu Hoàng hậu đã sầm mặt, tức giận ra lệnh: “Người đâu! Kéo người càn rỡ hồ đồ này xuống, đánh hai mươi đại bản!” Đây là muốn bức cung nàng?
Cùng lúc đó, tin tức Vân Khương Mịch bị Trương ma ma mang đi cung Khôn Ninh đã truyền tới Ngự thư phòng và cung Vĩnh Thọ.
Trong Ngự thư phòng, Mặc Quốc Thiên và Mặc Phùng Dương đang nghị sự.
Viện mà không biết nàng ra mặt vì Đức phi.
“Chẳng qua…” Giọng điệu của Mặc Quốc Thiên chợt đổi: “Rơi vào trong tay Hoàng hậu, thì phải xem vận may