Chỉ thấy Mặc Phùng Dương sầm mặt là biết đã gặp phải chuyện không vui ở đâu rồi.
Mới hồi sáng hắn còn khoe mẽ với Vân Khương Mịch là đã lấy được Thần Cơ Doanh.
Nhưng không ngờ rằng muốn xử lý Thần Cơ Doanh thì khó hơn lên trời.
“Làm càn! Những người này quả thực là to gan lớn mật!” Hắn nện một quyền thật mạnh lên khung cửa:
“Bổn vương tìm Hộ Bộ quản quốc khố, đám lão già đó nói xa nói gần không có thành chỉ của Phụ Hoàng thì không ai được tự tiện động vào quốc khố"
“Không có bạc, bổn vương làm sao chiêu binh mãi mã? Làm sao rèn luyện binh khí?”
“Bổn vương mời chào hiền thần trong triều lại bị ngự sử dâng tấu nói bổn vương có mưu đồ kết bè kéo cánh!”
“Nói như vậy, Vương gia đúng là đủ thảm” Vân Khương Mịch cười nhạo: “Vậy sao ngươi không đi tìm phụ hoàng lấy bạc?”
“Bổn vương đã đi! Nhưng Tam ca lại nói với Phụ hoàng, nếu ta đã tiếp nhận Thần Cơ Doanh thì phải để ta rèn luyện.
Vạn sự khởi đầu nan, muốn để bổn vương thể hiện bản lĩnh”
Mặc Phùng Dương cắn răng: “Ngay cả mẫu hậu cũng không khuyên bảo phụ hoàng” “Các vị hoàng huynh còn lại cũng có ý này, bổn vương đành phải trở về.” Vân Khương Mịch gật gù như đang nghĩ gì đó.
Mặc Phùng Dương cũng không phải không có đầu óc.
Chỉ là, hắn bị mấy vị Vương gia liên thủ đối phó...!Muốn xoay người đúng là không dễ gì! “Cho bên tình cảnh lúc này của Vương gia rất gian nan?” Đâu chỉ là gian nan, mà là khó như lên trời!
Đối diện với ý cười nhàn nhạt của Vân Khương Mịch.
Trong lòng Mặc Phùng Dương giận dữ, nhịn không được đi lên nắm lấy tay Vân Khương Mịch:
“Vân Khương Mịch, vì người nên bổn vương mới rơi vào cảnh như hôm nay!”
“Nếu không phải người mưu đồ hại tạm tẩu, thì bổn vương cũng không phải bồi thường một khoản tổn thất kết xù cho phủ Doanh vương”
Lúc trước sau khi Tần Nghiên Tuyết gả vào phủ Doanh vương đã báo cho Mặc Vân Khinh là Vân Khương Mịch hại nàng ta.
Mặc Vân Khinh vốn là không phải người hiền lành gì.
Hắn ta nhẫn nhịn, chờ sau khi Vân Khương Mịch gả vào phủ Minh vương mới đến tìm Mặc Phùng Dương gây phiền toái.
Để xoa dịu chuyện này, Mặc Phùng Dương ước chừng phải bồi thường mấy chục vạn lượng bạc trắng!
Sau khi lấy được khoản bồi thường kếch xù này, Mặc Vân Khinh nhanh chóng sung vào Ngũ Quân Doanh, rèn không ít binh khí, khiến cho hắn trổ hết tất cả tài năng trong các Vương gia, được Hoàng Thượng trọng dụng.
Còn về Mặc Phùng Dương, những năm này thiếu chút nữa phải ăn lá cải trắng sống qua ngày.
Nhà kho trong phủ trống rỗng đến đáng thương.
“Có liên quan gì tới ta chứ? Vương gia là đang cho cùng rút giậu, oan uổng người tốt?” Vân Khương Mịch dùng sức giãy giụa một chút.
Nhưng mà sức lực nam nhân mạnh mẽ, nàng không thể nào rút tay về, tức giận nói:
“Nếu người muốn ta giúp người thì sau này không được động tay động chân với ta!” Nàng có không gian trong tay, bạc không thành vấn đề.
Chỉ là bây giờ nàng còn chưa nghiên cứu rõ rốt cuộc không gian xảy ra vấn đề gì.
Vì sao lại đột nhiên cắt đứt nguồn kinh tế của nàng.
Trong lúc giãy giụa, tay Vân Khương Mịch đập thật mạnh lên bệ bếp bên cạnh Tuy kệ bếp không quá bén, nhưng da thịt nàng tinh tế mềm mại, tay vừa cắt qua đã bị chảy máu đầm đìa! Mùi máu tươi tản ra khiến Mặc Phùng Dương và Vân Khương Mịch cùng sửng sốt.
Vân Khương Mịch trơ mắt nhìn vòng ngọc lại trở nên linh hoạt lần nữa.
Cái vòng ngọc trong thời gian này không có bất kỳ phản ứng nào, lúc này nó đang điên cuồng hút máu của nàng!
Mặc Phùng Dương cũng ngây ngẩn cả người.
Bởi vì vừa nãy vết máu trên tay nàng còn đang ướt đẫm, thế mà bây giờ đã biến mất không còn chút dầu
vêt
Hắn không nhìn thấy vòng tay, vì thế không biết rằng vòng tay đang hút máu tươi.
Nhưng mà qua một lúc, miệng vết thương trên cổ tay Vân Khương Mịch đã khỏi hẳn với tốc độ mắt thường có thể thấy được! Da thịt nhẵn nhụi, giống như là chưa từng bị thương...
Mặc Phùng Dương nhịn không được trợn trừng hai mắt, ánh mắt nhìn Vân Khương Mịch giống như là thấy quỷ!
Chẳng lẽ nữ nhân này sử dụng tà thuật?
Mà Vân Khương Mịch cũng không dám tin nhìn vòng tay.
Nàng phát hiện ra không gian không chỉ rộng hơn trước mà còn chứa đầy ắp bạc.
Ngoại trừ bạc, trong đó còn có không ít thuốc.
Tất cả đều là thuốc thường thấy của thế kỷ hai