Thái y lắc đầu: “Nương nương, đã sẩy thai, thật sự không thể nhìn ra cái thai này là nam hay nữ! Huống hồ Doanh Vương phi tháng còn nhỏ, chỉ mới hơn một tháng” Thời gian ngắn như vậy, ai có thể chẩn ra thai này là nam hay là nữ?
“Hơn một tháng?” Triệu Hoàng hậu lẩm bẩm.
Sau khi tính toán thì bất quá Mặc Vân Khinh rời kinh cũng mới được một tháng.
Cho nên thái y nói Tân Nghiên Tuyết đã mang thai được một tháng, cũng không sai lệch lắm.
“Nương nương, ba tháng đầu vốn chính là lúc dễ dàng sẩy thai nhất.
Huống chỉ Doanh Vương phi mới có thai được một tháng, càng phải đặc biệt để ý” Chỉ cần hơi lơ là, sẽ dễ dàng sẩy thai.
Càng không đề cập tới việc Tân Nghiên Tuyết bị đánh.
Mà trận đánh này, là do Triệu Hoàng hậu tự mình hạ lệnh!
Nếu bà ta không muốn trượng hình Tân Nghiên Tuyết, thì nói không chừng hài tử trong bụng nàng ta vẫn được bảo toàn.
Lỡ như, là một bé trai thì sao…
Triệu Hoàng hậu càng nghĩ càng cảm thấy tự trách ảo não.
“Nương nương, thể chất của Doanh Vương phi vốn dễ mang thai.
Nương nương cũng không cần thương tâm, nói không chừng chờ Doanh Vương phi dưỡng tốt thân thể, rất nhanh lại có thể mang thai lần nữa” Thái y trấn an nói.
Tuy nói như thế nhưng trong lòng Triệu Hoàng hậu lại cực kỳ khó chịu.
Bà ta cho thái y lui.
Trong Ngự thư phòng, Mặc Quốc Thiên cau mày: “Khương Mịch, con cũng biết chuyện tức phụ của lão Tam có thai?” Chuyện này nàng thật sự không biết!
Vân Khương Mịch thành thật lắc đầu: “Phụ hoàng, nếu con dâu biết nàng ta có thai thì cho dù gặp phải chuyện lớn đến đâu, con dâu cũng sẽ không nháo đến trước mặt phụ hoàng” Tuy rằng nàng và Tân Nghiên Tuyết là đối thủ một mất một còn.
Nhưng hài tử vô tội, suy cho cùng đó cũng là một sinh mệnh nhỏ bé.
Nàng cũng là người làm mẫu thân, nàng tuyệt đối sẽ không lấy hài tử ra để đấu đá với Tân Nghiên Tuyết.
Nghe vậy, Mặc Quốc Thiên như suy tư gì đó khẽ gật đầu.
Ông ta vẫn tin tưởng lời nói của Vân Khương Mịch.
“Con đi về trước đi!” Nghĩ tới nghĩ lui, Mặc Quốc