“Mẫu phi, hiện giờ nhỉ thân thấy Thất tẩu rất tốt.
Lần này người ngã bệnh cũng không hoàn toàn là do Thất tẩu, ai bảo nửa đêm rồi mà người còn đến phủ Minh Vương?”
“Ý con là do bổn cung tự động đưa mình tới cửa để nàng †a chọc giận đến nỗi bị bệnh sao?” Đức phi giận sôi máu.
Lửa giận vừa mới áp xuống giờ đây lại bùng lên.
“Nhi thần không nói vậy! Là do người tự tưởng tượng”
“Con đó, nha đầu thúi.
.
: Mắt thấy hai mẹ con bọn họ lại sắp cãi vã, Mặc Phùng Dương vội vàng ngăn lại: “Mẫu phi, Lệ Nga, bớt tranh cãi đi”
“Ta không thích! Ta là mẫu thân của nàng!” Đức phi ỷ vào thân phận “mẫu thân” của mình mà quở trách Mặc Lệ Nga vài câu: “Nha đầu thúi, hiện giờ cánh cứng rồi nên trong mắt không có người mẫu phi là bổn cung đúng không!” Bà càng thêm chắc chắn rằng Mặc Lệ Nga đã bị Vân Khương Mịch dạy hư.
Cái tốt không học lại đi học cái xấu.
Nhìn xem, nàng ta đã học được tinh túy trong bản lĩnh chọc tức chết người khác của Vân Khương Mịch rồi!
Đức phi giận đến nỗi ho khan.
Mặc Lệ Nga trợn trắng mắt, đang muốn mở miệng lại bị Mặc Phùng dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn sang, nàng ta bèn nuốt xuống những lời muốn nói.
“Mẫu phi có điều không biết” Mặc Phùng Dương trầm giọng: “Hiện giờ Khương Mịch và Tân Nghiên Tuyết ngầm đấu đá nhau đều là vì nhi tử” Vừa nghe được lời này, vẻ mặt Đức phi lập tức trở nên kinh ngạc: “Con nói gì?” Vì Mặc Phùng Dương?
Vân Khương Mịch làm Tân Nghiên Tuyết bị sẩy thai lại là vì hắn?
“Phùng Dương, đã xảy ra chuyện gì?” Bà không kiềm lòng được mà vội