Lại nói tiếp, bốn năm này hắn đối xử với Vân Khương Mịch… Thật sự là khiến nàng tổn thương thấu tim.
Chẳng những bốn năm trước tra tấn nàng, mà hắn còn cấm túc nàng bốn năm không hề quan tâm.
Để mặc hạ nhân trong phủ bắt nạt hai mẫu tử bọn họ.
Để mặc Tân Nghiên Tuyết vu oan hãm hại nàng.
Để mặc đám người Đức phi trách nàng, đánh nàng, oán hận nàng.
Trong lòng Vân Khương Mịch hận cũng đúng.
“Ai bảo bốn năm trước nàng tính kế bổn vương? Còn lén lút thông đồng với gia đinh?” Cho dù nàng không hại Mặc Lệ Nga, nhưng hai việc này là nút thắt không thể giải trong lòng Mặc Phùng Dương.
Hắn mặt vô biểu tình, rất có vài phần cưỡng từ đoạt lí.
“Thất ca” Mặc Lệ Nga nhìn thẳng vào hắn, không hề hi hi ha ha nữa: “Chuyện của muội bốn năm trước chỉ là hiểu lầm”
“Nói không chừng chuyện của huynh, và gia đinh kia…
Cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Những việc này vẫn nên nhân lúc còn chưa trễ mà điều tra rõ ràng, để tránh thật sự oan uổng Thất tẩu” Nghe vậy, Mặc Phùng Dương càng trầm mặc hơn.
“Thất ca, kỳ thật muội không để bụng chuyện Tân Nghiên Tuyết mang thai nam hài hay nữ hài” Nàng ta cúi đầu, giọng điệu có vài phần cô đơn: “Tuy rằng muội biết muội nghĩ vậy là không tốt! Suy cho cùng hài tử kia cũng vô tội”
“Nhưng trong lòng muội lại nghĩ Tân Nghiên Tuyết sẩy thai thật tốt! Có phải muội quá ác độc không?” Mặc Phùng Dương nhìn nàng ta: “Là do trong lòng muội hận nàng ta, không phải muội nhằm vào hài tử kia, cũng không phải muội ác độc”
“Muội hoàn toàn tin tưởng rằng Phong Bảo chính là hoàng trưởng tôn của phụ hoàng.
Cho nên cho dù sau này Tân Nghiên Tuyết có hạ sinh một nam hài đi nữa thì cũng không ảnh hưởng đến địa vị của Phong Bảo” Mặc Lệ Nga cũng có tư tâm.
Suy cho cùng nàng ta cũng là cô mẫu của Phong Bảo, nàng ta thật lòng yêu thương cậu bé.
Cho dù còn chưa xác minh thân phận thật sự của Phong Bảo.
Đức phi nhận sai người, trước mắt lại còn bị bệnh, một lòng cho rằng Mặc Lệ Nga đã hoa mắt.
Nàng ta cũng không dám tiếp tục kích thích bà, nên hôm nay không nhắc đến chuyện Phong Bảo mới là hoàng trưởng