“Không phải, Phong Bảo, con nghe ta giải thích…”
“Ngươi không cần giải thích! Giải thích là che giấu! Che giấu là che giấu chân tướng sự việc!” Cái miệng nhỏ này của Phong Bảo quả thật là di truyền khả năng tranh luận từ Vân Khương Mịch.
Chỉ một câu ngắn ngủi đã khiến Mặc Phùng Dương á khẩu không trả lời được!
Vân Khương Mịch định giải thích thay hắn: “Nhi tử…”
“Ngươi câm miệng!” Phong Bảo tức giận trừng mắt nhìn nàng: “Không được nói đỡ cho hắn!”
“Hiện tại trong phủ đã truyên khắp nơi, nói các ngươi cãi nhau, còn đánh nhau đến nỗi ngươi chết ta sống! Bọn hạ nhân trong viện Ánh Nguyệt đều đang thu thập đồ vật tính chạy trốn!
Họ nói ngươi bị hắn chọc tức, khi trở về chắc chắn sẽ đổ cơn tức đó lên đầu họ!” Vân Khương Mịch: “…” Là người nào khua môi múa mép những câu này?
“Là Như Minh nói!” Không đợi nàng dò hỏi, Phong Bảo đã nói ra người “khua môi múa mép” là ai: “Hắn ta bảo ta mau chóng quay về, nếu chậm trễ mẫu thân của ta sẽ bị đánh chết!” Dứt lời, Phong Bảo “Oa” một tiếng khóc lên.
Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương đứng đờ người tại chỗ.
“Như Minh, tên khốn nạn đáng chết này!” Mặc Phùng Dương nổi giận đùng đùng rời khỏi rừng cây, trông dáng vẻ như đang muốn tìm Như Minh tính sổ.
Vân Khương Mịch dỗ dành rất lâu mới dỗ được Phong Bảo.
“Dù sao ta cũng sẽ không nhận hắn làm chaI” Phong Bảo hít hít mũi, khuôn mặt nhỏ tràn đầy ủy khuất: “Nếu hắn còn đánh người, con sẽ mang người về nhà ông cố ngoại! Chúng ta không cần hắn!” Trong giọng nói non nớt ngập tràn sự kiên định.
Đồng ngôn vô ky, hồn nhiên lại đáng yêu.
Vân Khương Mịch dở khóc dở cười.
Nàng đau lòng lau nước mắt trên mặt Phong Bảo: “Hắn không đánh nhau với ta! Ta còn nhéo hắn nữa cơ” Nghe được lời này của nàng, Phong Bảo mới cảm thấy hơi yên lòng.
Đầu năm nay, làm người vô ưu vô lự quả thực quá khó khăn!
Ai bảo cậu bé lại có một cặp cha mẹ đáng lo vậy cơ chứ?
Phong Bảo che mặt thở d: Sau khi đưa cậu bé trở về viện Ánh Nguyệt, Vân Khương Mịch vừa mới ra ngoài thì thấy Mặc Phùng Dương xách đao trong tay… “Ngươi làm gì vậy? Cầm đao chạy khắp nơi, muốn