Ông ta khóc lóc, lệnh cho nha hoàn tiến cung mời thái y đến, nhưng lại bị Vân Khương Mịch ngăn cản.
“Minh Vương phi, ngươi quả nhiên là muốn hại chết Vương gia nhà ta!”
Tại sao lại không cho phép tiến cung mời thái y chứ?
“Để ta xem xem”
Vân Khương Mịch tiến lên, nàng túm lấy tay Mặc Vĩ bắt đầu bắt mạch.
Mặc Phùng Dương cũng đã quay lại, thấy Trần bá đang định mở miệng, hắn lập tức trâm giọng quát: “Nếu không muốn hại chết Tứ ca thì đừng có mở miệng nữa”
Mấy tháng nay đã đủ để hắn hiểu rõ y thuật của Vân Khương Mịch lợi hại cỡ nào.
Nói không chừng nàng thật sự có thể chữa khỏi bệnh của Mặc Vĩ.
Mặc dù Mặc Phùng Dương rất tức giận với Mặc Vĩ nhưng dù sao hắn ta cũng là người bệnh…
Miễn cưỡng tha tội cho hắn ta vậy!
Trần bá cảm thấy tim như thắt lại: “Minh Vương phi, lời này của người là có ý gì?”
“Ban đầu ta thấy chẳng qua là cơ thể hắn bị suy nhược mà thôi.
Dù sao thì nếu như đây thật sự là căn bệnh nan y không thể nào chữa khỏi, vậy hắn sao có thể sống đến ngày hôm nay”
Vân Khương Mịch trầm giọng nói.
Mặc Phùng Dương gật đầu: “Rồi sao nữa?”
“Hình như bệnh của hắn… không giống với bệnh nan y, mà hình như là… ung thư”
Giọng điệu của nàng nặng nề.
“Ung thư?”
Cả Mặc Phùng Dương và Trần