Vân Khương Mịch không nghĩ được rằng, thoát khỏi Mặc Phùng Dương nhưng lại không thoát được ngoài cửa.
Ai mà ngờ được rằng vừa ra cửa đã đụng phải Đức Phi.
Nàng dự định chuồn mất, không ngờ lại bị Đức Phi nhìn thấy.
Thế là bị chặn cửa, ép nàng quay về.
“Bổn cung không biết rằng một kẻ bị cẩm túc, bị trượng phu ruồng bỏ như người còn có thể tự do ra vào Vương phủ?”
Nhìn Vân Khương Mịch lui lại từng bước, sắc mặc Đức Phi vô cùng khó coi.
Nhớ lại hình phạt đánh gậy kia của Đức Phi, hiện tại mông nàng cũng còn hơi đau.
Lúc đó là vẫn đang ở nhà người ta, lại thêm việc lo lắng cho Phong Bảo.
Bây giờ nàng đã hết bị cấm túc, lại còn có giao dịch với Mặc Phùng Dương.
Nếu lại còn bị Đức Phi nắm trong tay như quả hồng mềm, thì tự nàng cũng sẽ mắng mình vô dụng.
Cá khô cũng phải có ngày lật lại.
Vân Khương Mịch cười cười: “Con dâu cũng không biết, hóa ra mẫu phi có sở thích chặn cửa ạ”
“Càn rỡ!”
Đức Phi tức giận, đang muốn tát nàng một cái, để đứa con dâu gan to bằng trời này nhớ lâu một chút, thì thấy Mặc Phùng Dương đang đi đến gần.
Bà còn chưa lên tiếng đã thấy Vân Khương Mịch hộ nhẹ một tiếng: “Vương Gia, cứu thiếp!” Lao vào lòng Mặc Phùng Dương ngay trước mặt Đức Phi.
Đức Phi nhìn mà trợn tròn mắt, bàn tay đang giơ lên cứng lại giữa không trung.
Mặc Phùng Dương cũng sửng sốt, bên eo lại bị Vân Khương Mịch ngắt nhẹ một cái, nàng đang nhắc nhở hắn: “Giao dịch, giao dịch!”
Đã hứa là sẽ bảo vệ nàng trước mặt tất cả mọi người mà.
Hắn lấy lại tinh thần, một tay bảo vệ nữ nhân trong lòng, một tay bắt lấy tay Đức Phi: “Mẫu phi, có chuyện gì cũng từ từ nói”.
Đức Phi thấy thế thì trợn tròn mắt “Dương nhi! Con bị ả nữ nhân này rót bùa mê gì thế?”
Không quan tâm là vẫn còn đang ở cửa Vương phủ, Đức Phi tức giận hỏi: “Chẳng lẽ con đã quên ả ta đã làm gì con, làm gì Lệ Nga hay sao?"
“Mẫu phi, vào trong rồi nói”
Mặc Phùng Dương cảm thấy bất đắc dĩ, che chở Vân Khương Mịch về vương phủ.
Trong sảnh chính.
Mặc Phùng Dương nhìn Đức Phi trừng Vân Khương Mịch như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, bất đắc dĩ giải thích, nói: “Mẫu phi, Vân Khương Mịch đã hối cải làm người”
“Nhi thần cũng đã tha thứ cho nàng.
Hi vọng mẫu phi cũng đừng làm khó nàng nữa” “Bổn cung làm khó nàng ta?” Đức Phi giận giữ, nắm chén trà trong tay quăng tới.
Chén trà là nhằm ngay mặt Vân Khương Mịch mà quăng tới nếu như đập trúng...
Nước trà trong chén có làm bỏng mặt nàng này không là một chuyện, nhưng nếu đập hỏng mặt, trầy xước hủy dung thì cũng không phải chuyện tốt gì.
Vòng ngọc phát ra cảm giác nóng rực, Vân Khương Mịch đang muốn tránh đi.
Thì đã thấy Mặc Phùng Dương vung tay, bắt lấy chén trà, sắc mặt thản nhiên, nói: “Vân Khương Mịch, nàng về trước đi, bổn vương và mẫu phi vẫn còn vài lời muốn nói”.
Biết Mặc Phùng Dương là có lòng che chở cho mình, mặc dù chủ yếu là do giao dịch trước mắt, nhưng Vân Khương Mịch vẫn nghe lời mà đi ra.
Đức Phi căm tức nhìn hắn: “Dương nhi, con là bị bỏ bùa phép gì hay sao?”
“Mẫu phi, không phải nhi thần bị bỏ bùa phép gì, mà là vì Vân Khương Mịch vẫn còn giá trị lợi dụng với nhi thần”
Mặc Phùng Dương đến gần, dặt chén trà vào tay Đức Phi.
Hắn và Vân Khương Mịch đã hứa rằng sẽ không nói chuyện giao dịch này ra cho bất kì ai, ngay cả Đức Phi cũng không được nói.
Vân Khương Mịch đứng ngoài cửa nghe được câu này, mới yên tâm rời đi.
Nàng bây giờ đã tự do, nợ cũ với Tần Nghiên Tuyết nàng sẽ từ từ tính toán.
Nhưng trước lúc đó, e rằng còn có một vài chuyện phiền phức khác cần phải giải quyết.
Đó là phải lấy được sự cảm thông của Mặc Lệ Nga và sự tin tưởng của Đức Phi.
Nếu không, hai mẹ con này ngáng chân nàng, thì ngay cả Mặc Phùng Dương cũng khó mà che chở nàng mãi được.
Năm đó, chuyện với Mặc Lệ Nga, tuy là do Tần Nghiên Tuyết hãm hại, nhưng vốn là nàng cũng có ý ác độc.
Là muốn dùng sự trong trắng của Mặc Lệ