Mặc Phùng Dương nhìn Mặc Hàn Vũ đã say khướt, trầm giọng hỏi: “Nhị ca, hôm nay huynh đến Minh Vương phủ rốt cuộc có mục đích gì?”
“Minh Vương phủ? Để ta ngẫm thử nào”
Mặc Hàn Vũ ợ lên hơi rượu, mùi rượu nồng nặc.
Mặc Phùng Dương nhíu mày, ghét bỏ hơi lùi về sau một chút.
“À! Lúc trưa ở trong cung ta có nghe lén thấy ngươi và đại ca nói chuyện.
Nói gì mà thư hối lỗi của lão Tam bị người ta tráo”
Mặc Hàn Vũ lại nấc lên cái nữa: “Khà khà khà” hắn ta bật cười: “Là ta tráo đấy!”
“Bất ngờ không nào? Các người chắc là không ngờ chứ gì?”
Hắn ta bày dáng vẻ ‘Ông đây là nhất’ vui vẻ gật gù.
Mặc Phùng Dương: “…”
Đúng là không ngờ thật.
Hắn thấy sau lưng Mặc Hàn Vũ tuy có Chu gia hết lòng nâng đỡ nhưng bình thường hắn ta cũng chỉ là một người giá áo túi cơm, hoàn toàn không biết gì về chuyện trong triều.
Còn Chu Vũ Oanh, nàng ta cũng là một ‘nữ hán tử.
Bình thường phu thê hai người họ ngoại trừ ăn ra thì dường như chẳng có sở trường gì.
Không chỉ Mặc Phùng Dương cho là vậy mà đến cả Mặc Vân Đức cũng cho rằng như thế.
Cho nên hiện giờ nghe Mặc Hàn Vũ nói như thế, thật sự hắn cảm thấy bất ngờ.
“Sao huynh lại tráo thư hối lỗi của Tam ca?”
“Bởi vì hắn đáng ăn đòn! Nhạc phụ gửi thư đến nói cho ta biết, lão Tam cố ý muốn viết thư hối lỗi.
Ta lập tức nảy ra ý định này, xem ta chơi xỏ chết tên tiểu tử này!”
Mặc Hàn Vũ cắn răng, nhấn nhá rõ ràng từng chữ một mà mắng: “Từ nhỏ đã thích cướp đồ của ta”
“Mặc Vân Khinh không phải người!”
Mặc Phùng Dương: “…”
Lúc này hắn nghe thấy sau lưng truyền đến