Có vẻ như Vân Khương Mịch thật sự đã lấy được lòng của phụ hoàng rồi!
Vào thời điểm này, khi Mặc Phùng Dương, Mặc Vân Đức và Mặc Hàn Vũ biết được tin tức kia, ba huynh đệ cũng đi đến đó.
Nhìn thấy Mặc Vân Khinh bị ép trên băng ghế để đánh, Mặc Hàn Vũ lập tức vui tươi hớn hở bước đến gần: “Ô, lão Tam, đệ bị làm sao vậy?”
Vẻ hả hê trên mặt Mặc Hàn Vũ lộ rõ, như thể hắn ta sợ Mặc Vân Khinh sẽ không nhìn ra được.
Hắn ta còn cố ý ghé sát vào, ngồi xổm trước mặt Mặc Vân Khinh: “Hôm nay thời tiết cũng không nóng! Sao đệ đổ mồ hôi nhiều vậy? Chắc là do đệ từ biên cương về gấp quá, về nhanh nhất có thể nên mới đổ mồ hôi ướt hết cả người rồi phải không?”
Hắn ta “thân mật” lau mồ hôi trên mặt cho Mặc Vân Khinh.
Lúc này nếu không phải do Mặc Vân Khinh đang mệt đến mắng không nổi nữa, thì nhất định sẽ nhổ nước bọt vào mặt Mặc Hàn Vũ, để hắn ta cút càng xa càng tốt!
Mặc Vân Đức là đại ca.
Ngày thường, cũng rất có phong thái đại ca.
Nhìn thấy Mặc Vân Khinh đau đớn không nói nên lời, cau mày chạy nhanh về phía Ngự Lâm quân: “Nhẹ tay một chút.
Phụ hoàng đang ở trong cũng không nhìn thấy được”
Mặc Phùng Dương không nói gì.
thấy rồi chứ? Trước mắt lão Tam đã hôn mê hay vẫn còn tỉnh táo?”
“Vẫn còn tỉnh táo ạ” Mặc Phùng Dương thành thật trả lời.
“Vậy thì đúng là đánh không tới nơi tới chốn rồi”
Mặc Quốc Thiên cất cao