Nhìn thấy bóng lưng hai người rời đi, Mặc Quốc Thiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Nha đầu này…”
Khi Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương xuất cung đã là lúc hoàng hôn.
Nữ nhân đi bên cạnh cứ luôn than thở, Mặc Phùng Dương không chịu được, quay đầu chau mày nhìn nàng: “Ngươi bị đau răng à? Không phải vẫn nói răng đau thì phải hát sao?”
Vân Khương Mịch liếc mắt nhìn hắn: “Ta đang hát ư? Đó là do cổ họng ta đau thôi”
Sắc mặt Mặc Phùng Dương không thay đổi.
Vân Khương Mịch túm lấy cánh tay của hắn: “Mặc Phùng Dương, ngươi quan tâm ta thì cứ việc nói thẳng ra, việc gì phải đoán mò như vậy.
Chỉ cần ngươi hỏi ta bị làm sao vậy, ta nhất định sẽ trả lời ngươi”
Mặc Phùng Dương nhìn lướt qua cái tay không theo phép tắc của nàng, rũ mắt xuống: “Vậy ngươi bị làm sao thế?”
Đây có phải là hắn đã thừa nhận, hắn đang quan tâm nàng không?
Vân Khương Mịch vô cùng vui vẻ.
Giống như là bắt được cơ hội, nàng nhướng mày vui vẻ nói: “Còn lâu mới nói cho ngươi biết”
Mặc Phùng Dương: “…
Ba ngày không đánh thì sẽ nghịch ngợm không theo phép tắc.
Không nên dễ dãi với nữ nhân này, nàng chính là món nợ.
Nhìn thấy hắn bước nhanh hơn, Vân Khương Mịch vội vàng đuổi theo: “Ngươi giận rồi à? Ngươi không cần phải đi nhanh như vậy chứ, chân ta ngắn không đuổi theo kịp!”
Hai chân dài của Mặc Phùng Dương bước cách xa nàng hai bước.
Trong chớp mắt, đã bỏ rơi nàng ở phía sau.
Vân Khương Mịch thở hồng hộc đuổi theo tới cửa cung, Mặc Phùng Dương đã ngồi trong xe ngựa chờ nàng.
Nàng dùng cả chân tay để bò lên xe ngựa, ngồi bên cạnh hắn thở dốc: “Ngươi, cái đồ cậy mình chân dài”
“Có bản lĩnh thì chân nàng cũng mọc dài như vậy đi”
Trong ánh mắt của Mặc Phùng Dương nhìn nàng, lộ ra sự khinh thường.
Cuối cùng, còn gọi nàng một cách đầy khiêu khích: “Ếch chân ngắn”
“Cái gì? Ngươi vừa nói cái gì đấy?”
Vân