Đáng tiếc, cuối cùng Như Minh cũng không thể bắt được Du Chí.
“Thôi vậy! Nơi này chỉ sợ không ai quen thuộc hơn gà được.
Nếu gã đã cố tình muốn trốn, chúng ta có lẽ sẽ không tìm được hắn, về trước đi vậy.”
Nhìn thoáng qua chân của Như Ngọc, Vân Khương Mịch nhíu mày: “Có thể đi được không?”
“Vẫn được”
Như Ngọc tuyệt đối không mạnh miệng.
Nhưng Như Minh lại cau mày: “Vương Phi, sao ngài lại nhất quyết bắt cho được tên Du Chí kia? Gã từng đắc tội với ngài? Nếu gã đã quan trọng đến như thế, hay là cứ để chủ nhân ra tay?”.
Ý của Như Minh là, để Mặc Phùng Dương phái người đi bắt Du Chí.
“Không được.”
Vân Khương Mịch vội vàng lắc đầu: “Như thế sẽ đánh rắn động cỏ”
Mặc Phùng Dương mà ra tay, thì chắc chắn sẽ đánh động đến những người đang nhìn chằm.
chằm sau lưng nàng.
Lại nói, tên cầu nam nhân này có lẽ cũng sẽ không chịu giúp nàng.
Ba người chật vật về đến Vương phủ, vừa vào cửa đã bị Mặc Phùng Dương đang muốn đi ra ngoài bắt gặp.
Nhìn ba người cả người đầy bụi đất, Mặc Phùng Dương cau mày: “Các người đi làm gì thế? Đi cướp đường à? Lính gác cửa không tưởng làm các người là ăn mày mà đánh đuổi ra ngoài thì cũng tài thật”
Vân Khương Mịch: "..”
Mấy tên nam nhân này, miệng lưỡi độc thật.
Thế nhưng cúi đầu nhìn lại, mấy người bọn họ cũng thật sự có hơi thê thảm.
Ngoài trừ đầy bụi đất, trên người còn có mùi máu tươi gay mũi, khó trách Mặc Phùng Dương nói bọn họ đi làm cướp đường.
“Chủ nhân, thuộc hạ còn có việc, xin cáo lui trước.”
Như Minh kịp thời rút lui.
Như Ngọc cũng viện cớ có việc, khập khiễng rời đi, chỉ để lại Vân Khương Mịch bơ vơ trong gió đối mặt với Mặc Phùng Dương với gương mặt mặt còn đen hơn than.
“Vương Gia đây là đang muốn ra ngoài?”
Vân Khuông Mịch giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười có vẻ miễn cưỡng.
“Thần Cơ doanh bên kia xảy ra chút việc, bổn vương phải đi xử lí”
Dù là đang giữa trưa, nhưng gương mặt lạnh lùng và giọng nói rét buốt kia của hắn cũng vẫn khiển Vân Khương Mịch rùng mình.
Trước đó vài ngày, nàng đưa cho hắn tư liệu và bạc, chuyện của Thần Cơ Doanh cũng đã chính thức đi làm rồi.
“Xảy ra chuyện gì?”
Nàng mở to mắt nhìn.
Mặc Phùng Dương vốn không muốn nói chuyện trong triều cho nàng, nhưng lại nghĩ đến nàng bây giờ đúng là có khả năng quân sự, cũng liền giải thích vài câu:
“Có mấy món binh khí, nhưng Ngũ Quận doanh bên kia lại không chịu đưa ra.
Nói là những binh khí này là do chính bọn họ tự rèn được, không chịu giao ra”
Mấy món binh khí...
Nhìn xem dáng vẻ hắn cau mày nhằn trán, Vân Khương Mịch đã đoán ra được rằng chỉ sợ không phải chỉ đơn giản là mấy món binh khí.
Có thể, ít nhất cũng phải là rất nhiều binh khí.
Nhưng Văn Khương Mịch cũng không nói rõ ra, nàng cũng không đâm thủng, chỉ nói: “Thần Cơ doanh vốn là nên quản lí binh khí, Ngũ Quận doanh đã không chịu giao ra, tức là chống lại mệnh lệnh của phụ hoàng.”
“Dù sao cũng là phụ hoàng hạ lệnh để chàng quản lí Thần Cơ doanh, Ngũ Quân doanh và Thần Cơ doanh vốn là nên việc ai nấy làm”
Nàng chỉ nhẹ nhàng nói hai câu đã giải quyết được vấn đề của Mặc Phùng Dương.
Vốn hắn còn nghĩ đến, Mặc Vân Khinh quản lí Ngũ Quận doanh, cho nên không muốn trở mặt.
Nhưng Vẫn Khương Mịch nói không sai.
Thần Cơ doanh và Ngũ Quân doanh, mỗi bên quản lí việc của mình, người dưới trướng không chịu giao binh khí ra, chỉ sợ là nghe theo lệnh của Mặc Vân Khinh.
Nếu không, bọn chúng cũng không dám ngông cuồng như thế.
Mặc Phùng Dương cũng không tiện thương lượng với hắn, vậy thì chỉ có thể để Hoàng Thượng ra mặt.
Hắn có chút kinh ngạc nhìn Vân Khương Mịch, đã thấy hàng hất tóc, bộ dạng ngạo kiều: “Trước mắt cũng không cần cảm ơn thiếp! Khi nào chàng về rồi cảm ơn cũng được!”
“Nhưng thiếp phải nhắc chàng một câu”
Dừng một chút, nàng nhìn sâu vào mắt Mặc Phùng Dương:
“Chàng có được Thần Cơ doanh, là đang tranh giành miếng pho-mát của của người khác, nhất là Doanh Vương vẫn luôn muốn cùng một lúc quản lí được Ngũ Quân doanh và Thần Cơ doanh”
Pho-mát?
Mặc Phùng Dương không rõ lắm nàng đang nói đến cái thứ gì.
Những câu nói phía sau thì hắn hiểu.
Mặc Vân Khinh tính tình xảo trá âm tàn.
Nếu để hắn ta biết, sau lưng mình còn có Vân Khương Mịch tái xuất quân sự...
Mặc Phùng Dương nghiêm túc: “Bổn vương biết, chuyện không cần nàng quan tâm thì cũng đừng nên quan tâm, để tránh sau này chết như thế nào cũng không biết”
Dứt lời, hắn đi thẳng ra cửa.
Vân Khương Mịch khoanh tay đứng nhìn, xem thường, nói: “Người ta đều cầm đao chỉ vào chàng, chàng lại còn ngốc nghếch xem người ta là