Thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch như tờ giấy, Vân Khương Mịch nở một nụ cười châm biếm.
“Tỷ tỷ, muội chỉ là quan tâm tỷ mà thôi, dù sao thì tỷ muội ta cũng cùng nhau lớn lên, tình tỷ muội chúng ta bền chặt gắn bó kia mà.”
Nàng cắn răng rít từng chữ cuối cùng.
Trong lòng Vân Ngọc Linh cũng như dây đàn, rối rít dời mắt đi.
“Chuyện của muội, bổn Vương phi cũng lưu tâm nhiều lắm! Tuổi tác của muội cũng nào còn nhỏ nữa, nếu như không mau mau tìm tẩm chồng ưng y1m e là sẽ bị người đời chỉ trỏ đấy.”
Vân Ngọc Linh than vắn thở dài, cất giọng thành khẩn:
“Tỷ tỷ nói phải, đa tạ tỷ tỷ đã quan tâm”
Vân Ngọc Linh nhấp một ngụm trà, lại chỉ thấy vị của trà này thật nhạt nho.
Ngón trỏ Vân Khương Mịch nhẹ gõ lên mặt bàn: “Đúng rồi, gần đây ở Kinh thành đang có chuyện lớn, muội có nghe qua chưa?”
Vân Ngọc Linh nghe vậy thì bị thu hút, không khỏi đặt ly trà xuống:
“Không, chuyện tỷ tỷ nói, là chuyện chi?”
“Nghe bảo là Doanh Vương đang muốn nạp thiếp, Doanh Vương phi lại không chịu, thế là vì chuyện này mà cãi cọ nhau ầmĩ cơ đấy!”.
Vân Khương Mịch thong thả kể lại.
“Nạp thiếp?” Ánh mắt Vân Ngọc Linh lóe lên trong thoáng chốc: “Sao muội muội chẳng hay biết?”
“Muội không biết ư? Thế thì lạ quá! Đến cả ta và Vương gia đều nghe nói, sao muội đây lại không biết cơ chứ? Bổn Vương phi còn nghe nói, phụ thân và Doanh Vương tới lui gần gũi, ta đây còn tưởng rằng mọi người đã biết từ lâu rồi mới đúng.”
Dứt lời, Vân Khương Mịch cũng dừng không gõ bàn nữa.
Rồi nàng lại nâng chung trà lên, thổi nhẹ: “Muội là muội muội ruột thịt của ta, không phải nên nói cho muội nghe sao?”
Trong lòng Vân Ngọc Linh không hề thoải mái chút nào.
Bởi thế, lúc nghe thấy câu này, nàng ta chỉ cười lấy lệ mà đáp:
“Vâng, phải đấy ạ!”
Doang Vương muốn nạp thiếp sao? Tin này quả thật đã khiến lòng Vân Ngọc Linh dậy sóng.
Bởi vì nàng ta đã chung chạ với Mặc Vân Khinh từ lâu rồi!
Tần Nghiên Tuyết tính tình táo bạo, đòi chiếm lấy Mặc Vân Khinh, không cho ngài ấy nạp trắc phi, càng không cho ngài ấy nạo thiếp.
Và cũng vì, thế lực của Tần gia giờ đây đang bỏ xa Vân gia.
Vân Bách Tùng nào dám họ he gì với Thừa tướng kia chứ.
Nàng ta dò xét, ép buộc Mặc Vân Khinh rất nhiều lần.
Nhưng ngài ta cũng chỉ hứa ngoài miệng chuyện sẽ cho nàng ta làm trắc phi, chứ chẳng có vẻ gì là thiết tha đi thực hiện.
Ngài ta không thương Tần Nghiên Tuyết, nhưng yêu lắm cái thế lực của Tần gia.
Thế nên, việc giữ lấy Tần Nghiên Tuyết vẫn còn hữu dụng.
Vân Ngọc Linh vốn vì chuyện này đã tức tối từ lâu, giờ đây nghe Vân Khương Mịch kể lại như thế thì lại giận sôi ruột gan, thế mà chỉ có thể cố gắng kìm chế để nàng không nhận ra.
"Ta nói chứ, Doanh Vương đúng là quá đáng quá rồi nhỉ!”
Vân Khương Mịch mặc kệ, vẫn cứ liếc nhìn nàng ta, trông thấy nàng ta siết chặt hai nắm tay, xương ngón tay bị siết tới mức trắng bệch cả đi, chắc là trong lòng hắn đang lộn nháo nhào mà không thể phát tiết đây.
Nàng trộm cười:
“Doanh Vương phi là mỹ nhân đệ nhất Kinh thành đấy! Lại còn sinh hạ cho ngài ta tận hai Quận chúa hoạt bát đáng yêu nữa.
Có mỹ nhân đệ nhất Kinh thành trong tay rồi mà cứ đi tơ tưởng việc nạp thiếp, có thể thấy rõ đám nam nhân quả là những tên chỉ biết sống bằng nửa người dưới thôi!”
Gương mặt Vân Ngọc Linh ngượng đến cháy cả da.
Thấy nàng ta đỏ mặt tới tận mang tai, Vân Khương Mịch mới ân cần hỏi han: “Nhị muội, muội sao thế? Thấy khó chịu ở đâu à?” “Không, không có đâu ạ”.
Vân Ngọc Linh chột dạ, nâng chung trà lên nhấp tạm một ngụm.
Thế nhưng nước trà có hơi nóng quá, khiến nàng ta thốt lên một tiếng, vội vàng đặt ly trà xuống.
Thấy nàng ta luống cuống tay chân, Vân Khương Mịch mới đưa cho nàng ta một chiếc khăn gấm để nàng ta lau đi vệt nước trà trên người, bây giờ mới lại lên tiếng:
“Thật ra thì, nam nhân phải có năm thê bảy thiếp mới là chuyện thường tình”
Vân Ngọc Linh khựng lại, vội vàng gật đầu tỏ vẻ đồng tình:
“Tỷ tỷ nói phải”
“Nam nhân nào mà không có năm thê bảy thiếp kia chứ? Nhất là thân phận của doanh Vương gia thế kia”.
Nàng ta cúi thấp đầu, chỉ có thể trông thấy đôi tai đỏ bừng: “Ngay cả Hoàng thượng cũng có tam cung lục việc kia mà.”
“Đúng thế! Ta lại chẳng hiểu được vì sao Tần Nghiên Tuyết lại không chịu cho Doanh Vương nạp thiếp nữa.
Cãi vã thì cả hai đều có lỗi, nhưng Doanh Vương phi quá là kiêu căng phách lối, rõ ràng là đố kị, ghen tức đấy!”
Nghe nàng cứ vậy mà chửi bới Tần Nghiên Tuyết, Vân Ngọc Linh ngẩng phắt lên, nhìn nàng, lấy làm kinh ngạc.
Thế nhưng rồi nàng ta lại nhớ đến mâu thuẫn giữa Vân Khương Mịch và Tần Nghiên Tuyết...
Nàng ta đặt khăn xuống: “Tỷ tỷ, ý của tỷ, Doanh Vương phi xấu xa lắm sao?"
“Chứ làm gì mà tốt đẹp cho được? Ta nghe nói ngay cả Hoàng thượng cũng cho phép Doanh Vương được nạp