Mặc Phùng Dương cũng không biết tại sao, hắn thà rằng nhìn thấy nàng nhảy cẵng lên, chỉ vào mũi của hắn và hung dữ với hắn.
Chứ hắn cũng không muốn nghe những lời nói châm chọc kia của nàng và nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của nàng.
Chẳng lẽ bởi vì sự xuất hiện của Tống Tử Ngư, mà lòng hắn mới có cảm giác bất an?
Hoặc có lẽ chỉ đơn thuần là vì Phong Bảo thôi?
Mặc Phùng Dương tìm không ra nguyên nhân, hắn cũng không tiếp tục đào quá sâu về vấn đề này nữa, hắn chỉ cúi đầu thở dài rồi nói: “Mịch Nhi, chúng ta nói chuyện một cách đàng hoàng, được không?”
Nhìn thấy cánh cửa thư phòng đóng chặt, hắn biết Tống Tử Ngư đang ở bên ngoài.
Dù sao lúc này thư phòng cũng không có người thứ ba…
Hắn cúi đầu nhận sai thì cũng không sao cả!
Nam tử hán đại trượng phu, biết lúc nào nên co, lúc nào nên giãn!
Thê tử của mình, hắn không thương thì ai thương?
Trong thâm tâm, hắn không ngừng thầm niệm mấy câu này… Mấy câu đó là những gì mà Mặc Quốc Thiên dạy bảo cho hắn trong mấy ngày nay.
Mặc Phùng Dương vẫn ghi tạc vững vàng ở trong lòng.
“Nào, uống một ngụm trà, đừng tức giận nữa”
Mặc Phùng Dương khẽ cười, hắn tự tay rót cho nàng một chén trà.
Hắn đường đường là Minh Vương.
Trong mắt người khác, sự tồn tại của hắn cao quý và uy nghiêm cỡ nào?
Ngày hôm nay, khi cánh cửa đóng lại, hắn không những nhẹ nhàng nhận sai với nàng, mà hắn còn thấp giọng, rót trà cho nàng nữa…
Vân Khương Mịch cũng không phải là người không biết tha thứ cho người khác.
Hai người cứng gần cãi cọ sống với nhau, chẳng phải gập ghềnh như thế này sao?
Có thể cãi nhau, nhưng sau mỗi cuộc cãi vã đó thì bỏ lại những nỗi oán hận kia ở phía sau đầu, nhìn về phía trước không phải tốt hơn sao?
Nàng nhận lấy chén trà, lạnh lùng “hừ’ rồi nói: “Ta cũng đã nói rất rõ ràng với ngươi rồi, ta làm tất cả những chuyện này đều là vì tốt cho ngươi thôi, ta không cho phép ngươi nghỉ ngờ †a, mà ngươi lại hết lần này đến lần khác nghi ngờ ta”
“Được, bổn vương nhất định sẽ nghe theo lời nàng”
Mặc Phùng Dương ngồi xuống bên cạnh nàng: “Nàng còn chưa nói cho bổn vương biết, rốt cuộc hắn ta là ai?”
Vân Khương Mịch