Nếu đổi lại là người khác, rất có khả năng sẽ bị mua chuộc.
Nhưng người này là Mặc Quốc Thiên, đừng nói bị mua chuộc, ngay cả gặp, Tống Tử Ngư còn chưa bao giờ gặp mặt ông taI Ai có kiểm soát được tâm tư của Mặc Quốc Thiên?
Ai dám kiểm soát?
Ngoại trừ việc Tống Tử Ngư có vài phần bản lĩnh, không giống như Lưu Đại Văn, chỉ được cái vỏ…
Mặc Phùng Dương không thể nghĩ ra bất cứ khả năng nào!
Trong lòng hắn rất phức tạp.
Những lời Vân Khương Mịch nói không có gì đáng để nghi ngờ, mà hắn cũng có cái nhìn mới về năng lực của nàng.
Làm thế nào mà nữ nhân này có thể tìm được Huyền Sơn tiên sinh?
Còn nữa, tại sao nữ nhân này có thể thuyết phục Huyền Sơn tiên sinh cho Tống Tử Ngư xuống núi làm việc cho bọn họ?
Nàng… Thật sự là một lòng vì hắn!
Sau buổi tảo triều, Mặc Phùng Dương không đợi cùng các quần thần xem Lưu Đại Văn bị áp giải đi, hắn đi thẳng ra cửa cung, muốn nhanh chóng trở về phủ Minh Vương, nói chuyện với Vân Khương Mịch.
Không ngờ vừa ra khỏi Huyền Vũ môn đã bị Lý ma ma ngăn lại.
N Đức phi nương nương có chuyện quan trọng nên mời hắn qua thương nghị.
“Có chuyện gì? Bổn vương phải quay về vương phủ.
”
Hắn không muốn đi.
Lý ma ma cũng biết tính tình của vị hoàng tử này, không dám tỏ thái độ cứng rắn, chỉ có thể vừa cười vừa nói: “Vương gia, nương nương nói chuyện này không phải chuyện đùa”
“Mời Vương gia đi một chuyến.
”
Thấy Mặc Phùng Dương đang sốt ruột, bà ta vội vàng nói thêm: “Nhưng nương nương cũng có nói sẽ không mất bao nhiêu thời gian của Vương gia”
Bất đắc dĩ, Mặc Phùng Dương đành phải đi đến cung Vĩnh Thọ.
Hắn ngàn vạn lần không ngờ, Đức phi gọi hắn qua là vì Vân Khương Mịch.
“Phùng Dương, bổn cung nghe nói, hôm qua, Vân Khương Mịch dẫn theo một tiểu bạch kiểm về Vương phủ?
Vẻ mặt Đức phi dữ tợn: “Con cứ để mặc nàng làm chuyện hồ đồ như vậy sao?”
“Bổn cung biết rõ, nàng trốn nhà ở lại Cố gia là vì nuôi tiểu bạch kiểm! Ngày nào cũng đi sớm về muộn, còn