Ánh mắt hắn có chút kích động: “Tống Tử Ngư đâu rồi?”
“Ra ngoài rồi”
Vân Khương Mịch nhàn nhạt liếc nhìn Mặc Phùng Dương một cái.
Nàng còn tưởng có chuyện gì xảy ra…
Vân Khương Mịch biết rõ, Tống Tử Ngư thật sự có bản lĩnh, không giống với loại người giả mạo, treo đầu dê bán thịt chó như Lưu Đại Văn.
“Khi nào mới về?”
Mặc Phùng Dương không nhịn được hỏi: Không phải hắn †a nên ở yên trong phủ chơg bổn vương kết thúc buổi tảo triều sao? Ngay lúc này lại ra ngoài? Có chuyện gấp à?”
“Vương gia, ngươi có biết dáng vẻ bây giờ của ngươi rất dễ khiến người ta hiểu lầm không?”
Vân Khương Mịch liếc nhìn hắn.
Mặc Phùng Dương khó hiểu: “Hiểu lâm?”
“Sẽ có người hiểu lầm ngươi có ý gì đó với Tống Tử Ngư!”
Vân Khương Mịch không chút khách khí, cười nhạo hẳn: “Người người đều nghĩ rằng ta nuôi tiểu bạch kiểm, nhưng nói trắng ra, là ngươi nuôi tiểu bạch kiểm mới đúng!”
“Nhưng mà Tống Tử Ngư người ta không phải là tiểu bạch kiểm, không đáng để ngươi nuôi.
”
Mặc Phùng Dương: “…”
“Mịch Nhi, có thể nói chuyện dễ nghe một chút không?”
Cái tính cách quái gở này là đang chán ghét ai đây?
“Không thể”
Vân Khương Mịch quay người không chút do dự, đưa lưng về phía hắn: “Ta biết hôm nay ngươi đến cung Vĩnh Thọ! Sao nào? Có phải mẫu phi nói ta nuôi tiểu bạch kiểm, bảo ngươi về dạy dỗ ta không?”
Mặc Phùng Dương sững sờ.
Nữ nhân này có thiên lý nhãn hay thuận phong nhỉ?
“Nàng bảo Tống Tử Ngư bói à? Bói hành tung của bổn vương? Bói xem mẫu phi đã nói cái gì?”
“Ta không rảnh rỗi như vậy, Tống Tử Ngư cũng không phải người vô đạo đức”
Vân Khương Mịch cười lạnh: “Trên người ngươi còn vương mùi đàn hương của cung Vĩnh Thọ, ta không phải là kẻ ngu đâu.
Đức phi rất thích đốt hương.
Nhất là đàn hương.
Mặc