Sắc mặt Mặc Phùng Dương nghiêm túc: “Nếu như ngươi bị chém, Mịch nhi nhất định sẽ chém Bổn vương, cho nên nhân lúc Phụ hoàng còn chưa đi ra, ngươi nên nhanh chóng chạy trốn đi”
“Vì sao ta phải trốn?”
Tống Tử Ngư vẫn không thể hiểu.
Mặc Phùng Dương: “…Ngươi là đồ đầu qỗ phải không?”
“Không phải Hoàng thượng kêu ta nói ra bí mật của ông ta sao?”
Vẻ mặt tò mò của Tống Tử Ngư giống như một đứa trẻ: “Chẳng qua ta có sao nói vậy, vì sao lại chém đầu ta?”
Mặc Phùng Dương: “…
Lối suy nghĩ của thế ngoại cao nhân quả nhiên không giống với những người phàm phu tục tử!
“Phụ hoàng chính là Chân Long Thiên Tử, ngươi có thể nói ra những bí mật khác, tại sao lại nói ra chuyện này? Vừa rồi Phụ hoàng rõ ràng là tức giận, bây giờ không chạy trốn thì còn đợi đến khi nào nữa?”
“Ta chỉ là có sao nói vậy”
Tống Tử Ngư khăng khăng giữ nguyên ý của mình.
Thấy hắn ta không đi, Mặc Phùng Dương đang định dùng một chưởng đánh hắn ngất xỉu rồi khiêng đi, thì lại nghe thấy Tống Tử Ngư nói: “Vương gia, đừng nghĩ đến chuyện đánh ta ngất xỉu rồi khiêng đi.
Ngài không làm được đâu”
Mặc Phùng Dương: “…
Quả nhiên là một nhân vật lợi hại.
Hắn vẫn còn chưa nghĩ ra biện pháp thứ hai, trong nội điện đã truyền ra tiếng bước chân.
Thôi xong rồi! Chỉ còn cách thay hắn ta cầu xin ở trước mặt Phụ hoàng vậy.
Hắn vừa điều chỉnh lại cảm xúc thì vẻ mặt u ám của Mặc Quốc Thiên đã xuất hiện ở cửa nội điện.
Ông ta từng bước từng bước đi đến trước mặt Tống Tử Ngư, nhìn hắn †a chằm chằm.
Thời gian giống như dừng lại.
Mặc Phùng Dương không chịu nổi định lên tiếng, đột nhiên Mặc Quốc Thiên lại nói: “Quả thật ngươi rất lợi hại”
Nếu như không phải hôm nay Tống Tử Ngư nói ra những lời như vậy… Sợ là đến lúc chết ông ta cũng không biết được trên mông mình lại còn có một cái bớt.
Tô Bỉnh Thiện đứng một bên mặt đỏ đến tận tai.
Hôm nay vậy mà ông ta lại nhìn thấy Hoàng thượng cởi trân, không chừng đợi lát nữa Hoàng thượng sẽ khoét mắt của ông ta mất!
Từ lâu Mặc Phùng Dương đã biết được bản lĩnh của Tống Tử Ngư, nên không hề ngạc nhiên.
Nghe được câu nói này của Mặc Quốc Thiên, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy xem ra, cái mạng của Tống Tử Ngư vẫn còn giữ lại được.
“Hoàng thượng quá khen rồi”
Cái tên này không biết khiêm tốn thừa nhận sự khen ngợi của Hoàng thượng, lại tiếp tục nói: “Thật ra ta còn có thể dò ra được nhiều bí mật hơn nữa của Hoàng thượng, ví dụ như…”
“Câm miệng!”
Mặc Quốc Thiên vội vàng cắt ngang lời của hắn ta: “Không cần nói nữa, Trãm tin ngươi là đồ đệ của